Bà ấy dịu giọng đáp: “Con bé đã khá hơn nhiều. Con muốn đi thăm tất nhiên là điều tốt, nhưng để ngày mai hãy đi, hôm nay con bé vẫn còn bệnh nặng, chỉ sợ lây bệnh sang con.”
Đúng lúc này có chưởng quỹ hiệu thuốc mang sổ sách đến, việc vốn đã chậm trễ mấy tháng, bây giờ lại rất gấp, cần Khương thị đích thân xem xét.
Tạ Chiêu Ninh thấy vậy bèn nói: “Nếu mẫu thân bận việc, con không quấy rầy nữa, xin phép cáo lui.” Nói đến đây, nàng lại như chợt nhớ ra, quay đầu dặn: “Đúng rồi, nếu lát nữa mẫu thân đến chỗ nhị muội, có thể mang một ít canh gà này cho nàng ta.”
Bởi bệnh tình của Tạ Uyển Ninh thật sự khó chịu, Khương thị đã hứa với Uyển Ninh, sau khi xong việc ở hiệu thuốc sẽ đến ở bên cạnh nàng ta. Khi nghe Tạ Chiêu Ninh nhắc đến nàng ta, không hiểu sao bà ấy lại thấy trong lòng có chút gượng gạo, sau mới gật đầu: “Mẫu thân biết rồi, con về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Chiêu Ninh thi lễ lui ra, nàng đã đoán trước được phản ứng này của Khương thị, với thủ đoạn của Tạ Uyển Ninh thì tất nhiên là như vậy, nên trong lòng cũng không gợn sóng.
Khương thị nhìn theo bóng dáng nàng rồi thu ánh mắt về, nhấp một ngụm trà đã nguội, lại sai chưởng quỹ tiến vào thương nghị, lu bu việc ở hiệu thuốc xong còn phải xử lý chuyện trong nhà do các ni cô quản sự bẩm báo, đến khi kết thúc thì đã gần tới giờ ngọ.
Khương thị chỉ cảm thấy lưng mỏi vai đau, bèn đưa tay day nhẹ hông. Xuân Cảnh rất hiểu ý, bước lên khẽ đấm bóp, vừa dịu giọng nói: “Phu nhân, vừa rồi Tôn cô cô bên nhị nương tử có tới bẩm báo, nói nhị nương tử đã chuẩn bị sẵn cơm canh, muốn mời phu nhân sang dùng bữa cùng. Nhị nương tử vì đợi phu nhân nên đến giờ vẫn chưa ăn.”
Khương thị vốn còn nhớ đến canh gà Tạ Chiêu Ninh dâng, nay nghe Tạ Uyển Ninh chưa ăn cơm, lại chau mày: “Ta đã dặn con bé, việc ở hiệu thuốc bận rộn chẳng có giờ giấc nhất định, sao còn chờ ta ăn mới chịu ăn.”
Xuân Cảnh chỉ cười mà thưa: “Nhị nương tử vì bệnh nên càng thêm quyến luyến phu nhân đó thôi.”
Khương thị nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu, bất lực thở than. Đứa trẻ này xưa nay là vậy, vô cùng dựa dẫm vào bà ấy. Bà ấy nói: “Thôi, mau chuẩn bị đi cho nhanh.”
Trong phòng, bọn tỳ nữ đã lấy áo choàng mỏng đưa tới, lại thay cho Khương thị một bộ y phục khác, rồi cả đoàn mới cùng bà ấy ra ngoài.
Trên đuờng từ Vinh Phù Viện chỗ Khương thị ở sang đến Tuyết Liễu Các phải đi ngang qua Quy Phong Đường, chỗ học hành của các nương tử.
Mà Tạ Chiêu Ninh lúc này đã cùng Hồng Loa và Thanh Ổ chờ sẵn trong gian chính đường của Quy Phong Đường.
Quy Phong Đường nằm trên chỗ gió lồng bốn phía đều lùa vào, nếu không đốt lò sưởi thì lạnh lẽo vô cùng. Lúc này vẫn còn tiết Xuân Hàn, bởi thế Thanh Ổ lạnh đến rút cả tay lại, định đi tìm người mang lò than đến để sưởi ấm cho Tạ Chiêu Ninh.
Khi tự mình ra ngoài, nàng đã mặc nhiều lớp áo nên chẳng thấy rét mấy, vì vậy bèn cầm một quyển Thái Bình Quảng Ký từ trên giá sách xuống đọc.
Hồng Loa khẽ hỏi: “Nương tử, cũng đã gần tới giờ ngọ rồi, phu nhân thật sự sẽ đi đường này sao?”
Tạ Chiêu Ninh lật thêm một trang sách, thong thả đáp: “Cứ yên tâm, nương tử của ngươi sẽ không nhầm đâu.”
Quả nhiên chỉ lát sau, cuối con đường bên gốc dương liễu đã thấp thoáng bóng Xuân Cảnh đi trước, ngay sau là Khương thị, theo sau nữa là một hàng tỳ nữ ôm đủ loại hòm gấm.
Hồng Loa thấp giọng gọi: “Nương tử, phu nhân đến rồi!”
Ba người lập tức đứng dậy, Hồng Loa mở cánh cửa sổ phía giáp đường, Thanh Ổ thì bưng lấy chiếc đèn lưu ly đã chuẩn bị sẵn, tuy đang ban ngày nhưng bởi trời hôm nay u ám nên cũng phải thắp lên cho sáng tỏ.
Tạ Chiêu Ninh bước đến bên cửa sổ, trên án dài đã bày sẵn giấy bút nghiên mực từ trước, nàng thì chấm bút luyện chữ.
Khi Khương thị đi ngang qua Quy Phong Đường, bà ấy thấy ánh đèn dịu hắt ra qua khe cửa sổ, chiếu lên cảnh vật tối tăm một thoáng ấm áp. Bà ấy lấy làm nghi hoặc, liền hỏi Xuân Cảnh: “Hôm nay các nương tử đều không vào học, vì sao trong Quy Phong Đường vẫn có người?”
Xuân Cảnh cũng ngơ ngác: “Nô tỳ cũng không rõ, hay để nô tỳ vào xem, có phải nha hoàn nào quên tắt đèn không?”
Khương thị nghe loáng thoáng có vài tiếng động khẽ, bèn khoát tay ra hiệu rồi bước đến gần, chỉ thấy bên trong vang lên từng cơn ho nhẹ.
Kế đó là giọng Thanh Ổ khuyên nhủ: “Nương tử, ngài vẫn nên khoác thêm áo choàng, ngài ho dữ dội quá, lỡ ngã bệnh thì biết làm sao cho phải!”
Tiếp đến là giọng của Tạ Chiêu Ninh: “...Không sao đâu, chỉ ho mấy tiếng thôi. Học hành phải có chí và kiên trì, xưa người ta còn treo đầu, chích đùi để giữ tỉnh táo, ta có đáng gì so với họ. Huống chi nếu ta không học cho đàng hoàng, sau này vào phủ người ta dự hội thơ, hội trà, chẳng phải làm Tạ gia mất mặt, lại khiến mẫu thân thêm lo sao.”