Phàn Tinh cũng thì thầm: “Nương tử, hắn muốn làm gì, làm sao có thể lấy được tiền của kẻ kia?”
Tạ Chiêu Ninh chỉ xua tay, nơi này không tiện nói, đợi về rồi sẽ kể cho các nàng nghe.
Không bao lâu, Tạ Chiêu Ninh quả thật thấy một chàng trai trẻ mặc áo lụa tím đi tới, dáng dấp của gã có đôi phần tuấn tú, nhưng hiển nhiên vì rượu chè và sắc dục mà thân thể suy nhược, sắc mặt trắng bệch. Sau lưng gã còn có mấy tên gia đinh đi theo, trông dáng vẻ bồn chồn lo lắng. Cố Tư Hạc nhìn thấy lập tức bước ra cất lời: “Vị lang quân này xin dừng bước, gần đây có phải ngài đêm đến không ngủ, tâm trí bất an, chẳng yên giấc hay không?”
Thẩm Chí chau mày nhìn hắn, bởi hắn vẫn còn rất trẻ, chẳng có dáng vẻ cao nhân, bèn hỏi: “Ngươi là ai?”
Cố Tư Hạc bày bộ dạng như người thấu thiên cơ, thong thả nói: “Ta là ai không quan trọng, chỉ biết lang quân vốn xuất thân từ nhà quan lại, vừa mới dự thi Liên Hoa Bảng trở về, hơn nữa trên đường đến đây còn gặp hai cỗ xe ngựa va chạm, có phải thế không?”
Lời ấy khiến Thẩm Chí không khỏi giật mình. Ở Thuận Xương Phủ vốn nhiều kẻ biết gã là con quan, nhưng làm sao người này biết gã vừa từ Liên Hoa Bảng trở về, lại còn biết chuyện xe ngựa va chạm trên đường? Gã bất giác tiến lại gần, tò mò hỏi: “Ngươi còn biết gì nữa?”
Cố Tư Hạc khẽ bấm ngón tay như đang tính toán, chậm rãi bảo: “Ta chẳng những biết điều đó, còn thấy rõ ngài hiện đang bị quỷ dữ quấn thân đòi mạng, cho nên mới vội đến Tam Thánh Tự cầu cao tăng làm phép. Nhưng e là vô ích, bởi ngài vì tiền bạc mà kết oán, nếu không đem hết gia tài phân phát, lại mời người cao nhân có thể thấy quỷ dữ làm phép thì vĩnh viễn sẽ bị quấn thân, cuối cùng còn chuốc họa máu rơi đầu rơi.”
Khóe môi Tạ Chiêu Ninh khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ, sao hắn mở miệng với ai cũng toàn tai họa máu đổ. Hắn đi xem bói thế này, thật sự không sợ bị đánh sao?
Cố Tư Hạc nói như vậy, gã lại có chút do dự, ôm lấy ống tay áo rồi cất giọng: “Tai họa đổ máu gì chứ, ngươi chỉ nói nhảm thôi, những lời ngươi vừa nói... Đừng có kể với người khác!”
Nói xong, gã lập tức dẫn theo gia đinh chuẩn bị rời đi.
Cố Tư Hạc khẽ thở dài một tiếng rồi bảo: “Vị trí Khôn không tốt, chủ về đại hung.” Vừa nói, ngón trỏ và ngón cái khẽ khép lại.
Đây chính là dấu hiệu muốn ra tay!
Tạ Chiêu Ninh lập tức làm theo những gì đã bàn bạc từ trước, khẽ cởi sợi dây đỏ, chỉ thấy lúc này, đúng lúc Thẩm Chí đi đến dưới cổng lầu, ngẩng đầu nhìn cầu hoa hình vòm, hoa Phật bỗng bung nở, vô số cánh hoa rơi xuống, trong đó quả nhiên giấu một chiếc hộp gỗ màu đỏ. Chiếc hộp rơi thẳng xuống, gã tránh không kịp, lập tức bị đập vào đầu, máu chảy không ngừng, Thẩm Chí ôm trán vừa rên vừa gào lớn: “Là ai? Ai giấu hộp gỗ trong đó? Đừng để ta tìm ra...”
Tạ Chiêu Ninh và hai tỳ nữ lập tức cúi gằm mặt xuống.
Ngay sau đó, Thẩm Chí nhặt chiếc hộp gỗ lên, vốn định xem có manh mối gì không. Nào ngờ vừa mở ra, sắc mặt gã lập tức thay đổi, sợ hãi run rẩy như sàng sảy, gã chẳng còn để tâm đến vết thương đang chảy máu trên trán nữa, vội vã lê bước chạy đến trước mặt Cố Tư Hạc, run rẩy móc hết tiền đồng, ngân phiếu trên người ra, thậm chí tháo cả miếng ngọc bội chạm văn song ngư, chất thành đống trước mặt Cố Tư Hạc rồi quỳ xuống lắp bắp: “Cao nhân, ngài nói đều đúng cả, số tiền này, số tiền này đều tặng cho ngài, xin ngài cứu giúp ta!”
Cố Tư Hạc nhìn thấy tiền đồng chất thành đống, một nắm lớn ngân phiếu, đặc biệt là miếng ngọc bội văn song ngư kia, bèn từ từ nở nụ cười: “Ngài đã thành tâm, ta sao có thể không cứu ngài?”
Vừa nói, hắn khẽ kẹp hai ngón tay, quả nhiên rút ra một lá bùa trừ tà từ trong tay áo. Tạ Chiêu Ninh đứng nhìn từ xa, chỉ thấy lá bùa ấy giống hệt với lá hắn từng đưa cho nàng. Hắn đặt lá bùa vào lòng bàn tay Thẩm Chí, từ tốn dặn: “Mang theo bên mình, nàng ta sẽ không dám quấn lấy ngài nữa. Nhớ kỹ, sau này phải kiêng nữ sắc.”
Thẩm Chí ôm chặt lá bùa kia, vừa khóc vừa run rẩy, liên tục cảm tạ rồi lảo đảo bỏ đi.
Tạ Chiêu Ninh thấy Thẩm Chí đã rời khỏi, mới bước xuống từ cổng lầu. Chỉ thấy Cố Tư Hạc đưa mười mấy đồng tiền cho ni cô đứng bên, mua một đĩa bánh nướng và hai bát sữa đậu nành. Ni cô bật cười nói: “Cố lang quân, cuối cùng ngài cũng có tiền ăn cơm rồi, chứ đói thêm nữa e là thật sự thành thần tiên mất thôi!”
Nói rồi, ni cô đưa ra một đĩa bánh nướng lớn, hai bát sữa đậu nành cũng được đong đầy.