Tạ Chỉ Ninh như bị dồn đến đường cùng, cuối cùng mới nghẹn ngào: “Chuyện này không phải con làm... là trưởng tỷ, chính trưởng tỷ bảo con đi mua ngọc bình ấy!”
Lời vừa thốt ra, khí thế trách mắng của Khương thị bỗng khựng lại, bà ấy sững sờ, nói... ngọc bình này là Chiêu Ninh sai nàng ta mua sao?
Tạ Huyên cũng nhíu chặt mày: “Ngươi nói ngọc bình này là do trưởng tỷ gọi ngươi đi mua?”
Tạ Chỉ Ninh cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, kế đó ngẩng mặt, lệ quang rưng rưng: “Không giấu phụ thân, hôm xảy ra chuyện của Bạch Lộ, tỷ ấy từ Chính Đường trở về lòng đã hận Uyển Ninh tỷ đến cực điểm. Tỷ ấy cho rằng nếu chẳng phải Uyển Ninh tỷ đòi bộ mũ hoa quan thì tỷ ấy cũng sẽ không làm hại đến Bạch Lộ, lại bị người trách phạt. Vì thế tỷ ấy bảo con... bảo con tìm cách giúp, con còn từng khuyên tỷ ấy rằng chỗ có thể tha thứ thì nên tha thứ, nhưng tỷ ấy sao chịu nghe! Tỷ ấy nhất quyết phải báo thù, nói chỉ cần con mua cho tỷ ấy một chiếc ngọc bình là được. Con nghĩ chỉ mua một ngọc bình vốn chẳng phải việc lớn nên mới sai tỳ nữ lén lút đi mua. Nào ngờ... nào ngờ ngày ấy ngọc bình lại rơi ra từ tay áo Minh San đường tỷ, con mới biết thì ra trưởng tỷ thật sự đã ra tay với Uyển Ninh tỷ!”
Nàng ta lại nói tiếp: “Lúc đó trưởng tỷ còn bảo, thứ thuốc bột kia sẽ khiến toàn thân ngứa ngáy, một khi gãi vào sẽ để lại sẹo! Con vốn tưởng tỷ ấy chỉ nói đùa, chẳng ngờ về sau lại thật sự làm vậy!”
Nghe xong, sắc mặt Tạ Huyên càng thêm âm trầm, Khương thị thì kinh hãi không thôi.
Thế nhưng Khương thị vẫn không tin lời Tạ Chỉ Ninh. Nếu là trước kia còn thôi, nhưng nay bà ấy đã nhìn thấy rõ cái tốt của Chiêu Ninh, bà ấy tin là Chiêu Ninh tuyệt đối không phải hạng người đó. Bà ấy lạnh giọng: “Những điều này đều là từ miệng một mình ngươi nói ra, hoàn toàn không có chứng cứ! Chẳng lẽ chỉ dựa vào lời ngươi mà chúng ta sẽ tin ngươi sao?”
Ngay lúc ấy, phía sau Khương thị, Xuân Cảnh quỳ sụp xuống, môi run rẩy, thấp giọng: “Lang quân, phu nhân, nô tỳ... nô tỳ có điều muốn thưa.”
Tạ Huyên lạnh lùng lia mắt quét tới: “Nói!”
Lúc này Xuân Cảnh mới lên tiếng: “Nô tỳ... hôm đó quả thật nô tỳ thấy đại nương tử có động tay vào thuốc đang bón, thế nhưng vì không nhìn rõ, lại sợ đổ oan cho đại nương tử nên mới chẳng dám nói gì. Nay đã có tam nương tử chỉ ra, nô tỳ cũng không thể không nói, chuyện hôm ấy quả thật là do đại nương tử gây nên!”
Nghe xong, Tạ Huyên hít sâu một hơi, chỉ dựa vào lời Tạ Chỉ Ninh, ông vốn cũng chẳng hoàn toàn tin, thế nhưng cộng thêm lời Xuân Cảnh thì sao. Hai người ấy thường ngày không hề có thù oán với Tạ Chiêu Ninh, Xuân Cảnh lại là người thường ngày hầu hạ Khương thị, lẽ nào cả hai đều nói dối để hại nàng?
Chuyện chiếc ngọc bình, trước kia ông tuy từng nghĩ có liên quan đến Tạ Chiêu Ninh, nhưng vẫn không muốn tin rằng nàng thực sự mưu tính sau lưng mình. Thế mà nay mọi chuyện đã lộ rõ, không chỉ ép buộc thứ muội giúp mình, mà còn toan hủy dung của Uyển Ninh. Tâm tính quả thật độc ác đến vậy! Điều khiến ông càng phẫn nộ hơn là mấy ngày qua vẫn ngỡ rằng Tạ Chiêu Ninh đã thay đổi, rằng những điều trước kia chỉ là hiểu lầm. Nào ngờ, tất cả chỉ là giả dối mà thôi!
Ông quay sang nói với Khương thị: “Thế nào, trước kia nàng còn luôn tin nó. Giờ đã có hai người làm chứng, nàng còn muốn bênh vực sao?”
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng như băng, Khương thị nhìn Tạ Chỉ Ninh và Xuân Cảnh đang quỳ dưới đất, hai người đều khẳng định mình tận mắt trông thấy, chẳng hề có dối trá. Thế nhưng bà ấy lại nhớ đến hôm đó, khi Chiêu Ninh đến tìm bà ấy học tính toán, nàng nhìn bà ấy mà nói, từ nay về sau bất kể có chuyện gì, mẫu thân phải tin ở con, khi đó tuy bà ấy chưa hiểu nhưng vẫn đáp ứng với nàng.
Đã hứa với nàng, sao lại không tin nàng.
Khương thị ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Ta... ta tất nhiên vẫn tin con bé.”
Tạ Huyên nghe vậy tức đến nghẹn lời, chỉ thấy Khương thị cố chấp bao che vô lý. Ông nói: “Nếu thật sự là Tạ Chiêu Ninh cố ý hại Uyển Ninh, thì đó là lỗi lầm lớn trong tâm tính, tuyệt đối không thể dung tha, nhất định phải đưa đi dạy dỗ nghiêm khắc! Nay đã có hai nhân chứng, chỉ cần thêm vật chứng, nếu đúng là do Tạ Chiêu Ninh gây nên thì lần này quyết chẳng thể dễ dàng bỏ qua!”
Khương thị lo lắng hỏi: “Chuyện đã qua lâu như vậy, vật chứng còn có thể tìm ở đâu?”
Tạ Huyên đáp: “Việc này không khó. Ngọc bình tuy là Chỉ Ninh mua, nhưng thuốc bột bên trong là loại riêng biệt được phối chế, chỉ cần mang thuốc ấy đến các hiệu thuốc trong Biện Kinh dò hỏi, ắt sẽ biết ai là người đi phối, nếu tra ra đó là người bên cạnh Chiêu Ninh thì lần này dẫu nó có được nàng bao che cũng vô ích, nó nhất định phải bị cấm túc cho đến ngày gả chồng. Không phải ta tàn nhẫn, nhưng nếu tâm tính của nó đã lệch lạc đến thế, để nó tự do hành sự bên ngoài, tất sẽ gây họa cho gia tộc, hại luôn cả bản thân. Khi ấy, người đời chỉ thêm phỉ báng nó mà thôi.”