Xe bò chậm rãi rẽ vào con ngõ nhỏ, rồi lại mở ra khoảng không rộng thoáng, trước mắt đã có thể thấy tường vôi cao vút của Tạ gia Đông Tú, trên tường cũng treo đầy hoa đăng rực rỡ, xe ngựa ra vào nườm nượp, rạp tre dựng tạm kéo dài đến năm trượng, đám gia nhân lui tới đều mặc áo ngắn đỏ thắm, muôn phần náo nhiệt.
Ba người được xe bò chở thẳng vào hậu viện Tạ gia Đông Tú.
Khi xe dừng hẳn, có gia nhân bước tới dìu các nàng xuống.
Vừa đặt chân xuống, Tạ Chiêu Ninh đã thấy Tạ Uyển Ninh được Tạ Minh San ân cần đỡ lấy, nàng ta ăn mặc rực rỡ tươi tắn, nắm tay Tạ Uyển Ninh cười nói: “Tổ mẫu đã chờ mọi người lâu lắm rồi! Sao bây giờ mới đến, chúng ta đang ở trong kia nấu trà ăn điểm tâm, tỷ tỷ khéo tay nhất chính là pha trà, mau theo ta vào, mọi người đều đợi xem tỷ tỷ trổ tài đấy!”
Tạ Uyển Ninh cười dịu dàng, trong những dịp yến tiệc như thế này, nàng ta vốn được người ta vây quanh ngưỡng mộ.
Ngay sau đó, Tạ Minh San lại nhìn thấy Tạ Chiêu Ninh đi phía sau, chỉ hừ khẽ một tiếng, Tạ Chiêu Ninh chẳng thèm để tâm.
Lại có thêm nhiều xe bò tiến vào, các nương tử ăn mặc lộng lẫy nối nhau xuống xe, một bà quản gia mặc áo ngắn nâu bước lên trước, mỉm cười nói: “Các vị nương tử đều là con cháu Tạ gia chúng ta, xin đi theo ta bên này.”
Tạ Chiêu Ninh cùng các tỷ muội đi theo sau bà ta.
Tạ gia Đông Tú cũng rộng lớn chẳng kém gì Tạ gia Du Lâm, chỉ là cảnh sơn thủy giả xen kẽ thêm phần tinh xảo, qua con đường lát đá thanh rộng thênh thang, các nàng tiến vào hậu hoa viên.
Nơi này lại càng rộng rãi, một dòng nước chảy êm đềm chia thành hai bờ, một bên cỏ cây xanh tốt, có mấy chiếc cầu trắng nối liền, bên kia là tòa bát quái đình thật lớn, trong đình đông kín nữ khách, ai nấy đều vây quanh một vị lão phu nhân tóc mai điểm bạc, trên mình khoác áo bối tử gấm họa vạn tự liên hoàn, vừa cười vừa trò chuyện.
Đại phòng Tạ gia Đông Tú hiện không ở trong phủ, vì vậy chỉ có nhị phòng Lâm thị và tam phòng Bạch thị bầu bạn bên cạnh bà cụ để tiếp khách.
Tạ Minh San vốn là đích nữ duy nhất trong nhà, vừa thấy lão thái thái đã chạy ùa tới, nép trong lòng làm nũng: “Tổ mẫu, con đưa Uyển Ninh tỷ tỷ đến rồi! Nàng ấy pha trà giỏi nhất, một lát nữa xin nàng ấy điểm trà cho người uống. Nàng ấy còn nói muốn viết chữ tặng người chúc thọ nữa đấy!”
Đường tổ mẫu Dư thị là vị lão thái thái hiền hòa nhân hậu, lại đặc biệt thương yêu Tạ Minh San, lúc này còn ôm nàng ta vào lòng, tươi cười đáp ứng.
Khi ấy Tạ Chiêu Ninh cùng hai tỷ muội tiến lên thỉnh an, lão thái thái đều mỉm cười gật đầu, đối đãi thân thiết như nhau. Thế nhưng sau khi hành lễ xong, Tạ Minh San lại kéo Tạ Uyển Ninh ngồi xuống cạnh bên lão thái thái, muốn khoe cho mọi người thấy tài điểm trà của nàng ta.
Tạ Uyển Ninh làm đích nữ Tạ gia đã hơn mười năm, từ nhỏ lại được Tạ Huyên chỉ dạy đủ cầm kỳ thi họa, những thú vui tao nhã thịnh hành ở Biện Kinh, hiếm có điều gì nàng ta không biết, bởi vậy ở những buổi tiệc như thế này, nàng ta luôn là tâm điểm giữa đám nương tử thế gia, nổi bật phi thường. Cũng bởi vậy, dẫu Tạ Chiêu Ninh đã trở về, vị trí của Tạ Uyển Ninh trong lòng phụ mẫu vẫn chẳng hề lay chuyển, quả thật nàng ta quá mức xuất chúng.
Chỉ còn lại Tạ Chiêu Ninh và Tạ Chỉ Ninh tiến đến hành lễ với Lâm thị và Bạch thị. Nàng cũng từng gặp qua Lâm thị, lúc này lại đang ngồi bên Khương thị, hai người chuyện trò vô cùng thân mật. Bạch thị là con dâu phòng tam nên Tạ Chiêu Ninh không mấy ấn tượng, chỉ thấy bà ta dung mạo đoan trang, vẻ mặt lại nhạt nhẽo. Sau khi tiếp nhận lễ nghi, bà ta lập tức cáo từ rời đi.
Tạ Chiêu Ninh nhớ rõ, tuy là Bạch thị cũng xuất thân thư hương, thế nhưng lại chẳng hòa hợp với Lâm thị, cũng chẳng thân thiết với Khương thị, trong lòng còn có phần khinh thường bà ấy xuất thân tướng môn.
Quả nhiên, ngay sau lưng Bạch thị, Khương thị âm thầm đảo mắt một vòng. Tạ Chiêu Ninh nhìn thấy, thầm lấy làm buồn cười.
Từ khi mẫu thân nàng gả đến Biện Kinh, để tránh bị người chê cười là phu nhân nhà võ, thiếu phong thái hào hoa như những người xuất thân thư hương, nên vẫn hết sức cẩn trọng trong lời nói và cử chỉ trước mặt người ngoài. Khi giao tiếp với các phu nhân thế gia, bà ấy càng giữ lễ chu toàn, chẳng để lộ chút sơ hở nào. Chỉ duy nhất với Bạch thị, bà ấy chưa từng nén được sự bất bình.
Sáng nay Khương thị đã có mặt từ rất sớm, bận rộn suốt cả buổi trưa, sau khi hỏi han nàng về đường đi, bà ấy còn dặn dò vài câu, lại có gia nhân đến mời bà ấy sang dự tiệc chính để định đoạt việc quan trọng nên chỉ có thể vội vã cáo lui, căn dặn nàng và hai muội muội cứ vui chơi cho thỏa, hôm nay e rằng bà ấy khó mà kề cận bên cạnh các con.