Tạ Chiêu Ninh hít sâu một hơi. Hai mươi trượng ư? Dẫu là nam nhân cường tráng cũng phải nằm liệt giường mấy tháng, huống chi một thiếu nữ non nớt, chẳng phải mất nửa cái mạng hay sao!
Nàng hiểu rõ, trước kia gian phòng của mình quả thật hỗn loạn, ngoài Thanh Ổ còn có chút khá hơn, những kẻ còn lại đều cùng một thói quen, ỷ thế hiếp người, gây chuyện khắp nơi, lại thích ra ngoài chèn ép kẻ yếu. Hồng Loa chính là một trong số ấy, rất nhiều chuyện vốn nàng chưa từng nhúng tay, nhưng bọn tỳ nữ trong phủ lại làm ra đủ thứ chuyện, cuối cùng vẫn bị quy tội lên đầu nàng. Bởi vậy chuyện Bạch Lộ trọng thương, phụ thân và mẫu thân mới không chút do dự nghi ngờ là do nàng gây nên.
Lúc này nàng không chờ thêm, lập tức sải bước tiến vào, cất giọng: “Các ngươi đang làm gì vậy!”
Tạ Chiêu Ninh vừa đảo mắt nhìn qua đã thấy một tiểu nha hoàn bị hai bà tử vạm vỡ giữ chặt hai cánh tay, gương mặt trắng bệch vì khóc, ngay phía trước là một tỳ nữ mặc áo bối tử màu nâu đỏ, chính là Hồng Loa.
Hồng Loa có đôi mắt xếch, dung mạo mang vẻ sắc lạnh, thoạt nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt lành. Thế nhưng khi trông thấy Tạ Chiêu Ninh, nàng ta lại nở nụ cười rạng rỡ bước đến nghênh đón: “Nương tử đã về! Nô tỳ nghe nói vừa rồi nương tử bị lang quân gọi đi, quả thật lo lắng không yên, nay thấy nương tử bình an, nô tỳ mới thở phào nhẹ nhõm!”
Tạ Chiêu Ninh nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Hồng Loa, nàng ta tuyệt đối chẳng phải người tốt, đối nội thì vô cùng hà khắc với đám nha hoàn, đối ngoại cũng gây không ít chuyện xấu, thế nhưng đối với nàng lại tính là trung thành hết mực, nhiều chuyện ác cũng là làm vì nàng. Chỉ tiếc thay, trong số những kẻ bôi nhọ danh tiếng của nàng, bàn tay Hồng Loa lại nhúng vào nhiều nhất, về sau cũng liên lụy khiến nàng bị nghi ngờ nhiều nhất.
Thanh Ổ và Hồng Loa đều là người đi theo nàng từ Tây Bình Phủ trở về.
Khi ấy nàng phải về Tạ gia, đại cữu vốn rất lo lắng, thế nhưng suy cho cùng nàng là trưởng nữ xuất thân từ Tạ gia, lẽ ra nên có thân phận tôn quý, cũng nên quay về đoàn tụ với phụ mẫu. Huống chi sống cùng ông ấy nơi biên ải không phải việc lâu dài, càng không thể để chậm trễ cả đời thiếu nữ. Vì vậy, đại cữu đặc biệt chọn Thanh Ổ và Hồng Loa đi theo nàng, Thanh Ổ thì trung thành, còn Hồng Loa thì đủ tàn nhẫn, ông ấy cho rằng một người trung thành, một kẻ tàn nhẫn, kết hợp lại mới bảo vệ nàng chu toàn.
Đại cữu tính tình mộc mạc, chẳng rành mấy chuyện rối rắm trong nội trạch. Giống như việc ban cho nàng hai võ tỳ, lại đưa thêm một kẻ tâm địa độc ác như Hồng Loa hầu hạ bên người, chẳng khác nào đẩy nàng thêm kiêu căng, khiến phụ thân và mẫu thân càng dè chừng, dễ bị kẻ có lòng lợi dụng, còn tổ mẫu lại bệnh tật triền miên, không thể nào quản lý chuyện bên cạnh nàng.
Thế nhưng hai người này đối với nàng quả thật rất trung thành. Nàng nói đi hướng đông, họ tuyệt đối sẽ không đi hướng tây. Huống hồ, Hồng Loa còn vì nàng mà mất mạng, nên nàng không nỡ ruồng bỏ Hồng Loa.
Chính bởi vì không nỡ bỏ nàng ta, nên tất phải uốn nắn lại tính nết của nàng ta.
Thanh Ổ và Hồng Loa vốn chẳng giống nhau, Thanh Ổ ban đầu hiền lành, sau này mới dần đổi tính, còn Hồng Loa thì ngay từ đầu đã lanh lợi nhưng lòng dạ cay nghiệt. Thực ra, Hồng Loa tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ kém nàng một năm.
Tạ Chiêu Ninh sầm mặt, quay sang hai bà tử nói: “Thả nha hoàn kia ra, lui hết xuống.”
Rồi nàng nhìn Hồng Loa: “Ngươi theo ta vào trong.”
Hồng Loa chợt thấy bất an, xưa nay nương tử chưa từng can thiệp vào chuyện nàng ta phạt ai, hôm nay cớ sao lại nghiêm khắc thế, chẳng lẽ trong Chính Đường đã gặp chuyện không hay?
Tạ Chiêu Ninh đi trước, Hồng Loa mang nỗi thấp thỏm đi theo vào phòng.
Tạ Chiêu Ninh ngồi xuống, Thanh Ổ lập tức rót một chén nước ấm dâng lên, Hồng Loa bước tới, cẩn trọng hỏi: “Nương tử, có phải trong Chính Đường vừa xảy ra chuyện gì chăng?”
Tạ Chiêu Ninh lia ánh mắt sắc lạnh qua, quát: “Quỳ xuống!”
Hồng Loa ngẩn ra, đưa mắt nhìn Thanh Ổ như muốn hỏi, nhưng Thanh Ổ chỉ khẽ liếc, ra hiệu phải nghe lời.
Hồng Loa đành quỳ xuống, vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Nương tử… rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Tạ Chiêu Ninh chỉ hỏi: “Vừa rồi vì sao ngươi phải phạt nha hoàn kia nặng thế?”
Hồng Loa khựng lại, rồi đáp: “Đạo trưởng ở Tứ Thánh Quán từng nói, năm nay nương tử gặp hạn nghịch thủy, tuyệt đối không được phạm vào điều kỵ của con giáp. Nô tỳ đã dặn bọn họ từ trước, không được để vật gì trong viện phạm vào điều ấy. Thế mà bọn nha hoàn làm việc bất cẩn, nô tỳ nhất thời nổi giận nên mới...”
Tạ Chiêu Ninh nghe vậy thì nổi giận, chỉ vì chuyện nhỏ nhoi này lại dám hạ đại hình ngay trong viện!