Tạ Chiêu Ninh cũng chẳng định nói với tổ mẫu, bà đang bệnh nặng thế này, nếu còn lo nghĩ đến những chuyện ấy thì số ngày còn lại trên đời được bao nhiêu? Đợi đến khi nàng loại bỏ từng kẻ một, tất sẽ nói cho tổ mẫu biết để bà vui lòng, không còn nỗi uất ức trong lòng thì ắt có thể ở bên nàng thêm nhiều năm.
Phụ thân đối với nàng vốn đầy thành kiến, dẫu nàng diễn thế nào, nếu không phơi bày chân tướng tận mắt thì ông tuyệt đối chẳng tin nàng, còn việc bồi dưỡng tình cảm với mẫu thân mới là điều nàng phải làm, nếu nàng không ra sức thì mẹ vẫn sẽ bị người khác che mắt khiến mẹ con họ đều chịu thiệt thòi.
Tạ Chiêu Ninh chỉ nói với tổ mẫu: “Tổ mẫu yên tâm, tôn nữ đã hiểu rõ cả!”
Tạ Chiêu Ninh trông thấy nơi ở của Chu thị bày biện đơn sơ lạnh lẽo, bà đã đến tuổi chẳng còn bận tâm tới những vật ngoài thân, trên giá bày cổ chỉ đặt một quả phật thủ, bàn nhỏ bên cạnh cũng chỉ có một chậu lục la xanh biếc, vì bệnh tật nên tổ mẫu không cho cháu chắt đến thỉnh an, người hầu cũng ít ỏi, mỗi lần nàng bước vào Quân An Đường đều cảm thấy tiêu điều quạnh quẽ
Nàng mỉm cười, kéo tay áo tổ mẫu nói: “Tổ mẫu, chi bằng để con dọn đến ở cùng người, để nơi này thêm phần ấm áp nhộn nhịp! Sau này nếu con không gả đi đâu, con sẽ ở cùng tổ mẫu trọn đời cũng được!”
Nghe nàng nói thế, Chu thị lại nghiêm giọng: “Con còn trẻ trung, tuyệt đối không được nghĩ như thế, cũng không được dọn đến đây, kẻo tổ mẫu lây bệnh cho con!”
Tạ Chiêu Ninh lại cười hì hì, nghiêng đầu tựa vào lòng bà, lúc này Chu thị mới hiểu nàng chỉ nói đùa, cố ý khiến mình vui.
Trong phòng, Mai cô cô đang nấu trà cho hai bà cháu, nghe vậy cũng bật cười: “Đại nương tử đúng là hận chẳng thể mọc dính trên người lão thái thái mà thôi!”
Chu thị liền trừng mắt nhìn bà ta một cái.
Thấy Tạ Chiêu Ninh nép trong lòng mình, đầu búi song hoàn cài vòng trân châu, tóc mượt như lụa, hạt châu sáng lấp lánh xen giữa, nửa gương mặt trắng mịn như ngọc, hàng mi dài khẽ cụp, trên má còn vương chút hồng, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa kiều diễm khiến bà mềm lòng theo.
Bà vuốt ve mái tóc mượt như gấm của nàng, dịu dàng nói: “Man Man không được nghĩ lung tung nữa. Man Man của tổ mẫu xinh đẹp như vậy, ngoan ngoãn như vậy, nhất định phải gả cho bậc nam tử tốt nhất thiên hạ. Tổ mẫu sẽ cố sống khỏe mạnh, chờ đến ngày con xuất giá, để xem rốt cuộc là người thế nào mới xứng cưới được Man Man của chúng ta!”
Sóng mắt Tạ Chiêu Ninh thoáng cay xè. Kiếp trước, tổ mẫu qua đời còn chưa kịp nhìn thấy nàng xuất giá.
Nàng nghiêm túc nói: “Vậy tổ mẫu nhất định phải sống thật lâu, thật khỏe, chờ đến ngày ấy nhìn xem con sẽ gả cho người ra sao, có được không?”
Chu thị chỉ mỉm cười, chẳng đáp lại.
Bởi lời hứa ấy quá nặng, bà sợ bản thân không thể sống nổi nên không muốn nói ra.
Thế nhưng Tạ Chiêu Ninh vẫn chăm chú nhìn bà, còn trẻ con chìa ngón tay út ra. Chu thị chỉ có thể thở dài, rồi cũng đưa tay ngoắc lấy ngón út của nàng: “Được, đều nghe theo con, tổ mẫu chắc chắn phải sống đến ngày ấy!”
Tạ Chiêu Ninh nhìn thấy bàn tay tổ mẫu đã gầy gò quá đỗi, mu bàn tay nếp nhăn chằng chịt, gân xanh nổi rõ, xương cốt lộ hẳn ra, lòng nàng chợt nhói.
Kiếp trước, cái chết của tổ mẫu xảy ra khi nàng bị vu oan đẩy Tạ Uyển Ninh xuống gác, phụ mẫu không tin nàng, muốn đưa nàng đến Tĩnh Tâm Am dạy dỗ. Khi ấy, có một tiểu nha hoàn lúc mang đồ đến vô tình để lộ sơ hở, tổ mẫu nghe tin, vì vậy nổi giận mà phát bệnh rồi mất đi.
Khi đó, thân thể tổ mẫu vốn đã suy nhược, nên bọn họ mới lợi dụng kế ấy để loại trừ bà, có khi nào bệnh tình đột ngột xấu đi trong một tháng ấy, cũng là do có kẻ động tay động chân...
Nàng cẩn thận nắm lấy bàn tay tổ mẫu, nắm thật chặt. Dù thế nào, nàng nhất định phải giữ cho tổ mẫu được sống yên ổn an lành, tuyệt đối không để bà bị những kẻ ấy hại chết nữa.
Bởi lo tổ mẫu bận lòng quá nhiều, Tạ Chiêu Ninh ở lại dùng bữa sớm cùng bà, lại hầu bà ngủ yên rồi mới quay về Cẩm Tú Đường.
Thanh Ổ đã nhẫn nhịn suốt dọc đường, lúc trở về cuối cùng không kìm được mà hỏi: “Nương tử, ngài đã làm sao để cho thứ đó vào bát của Tạ Uyển Ninh vậy?”
Khóe môi Tạ Chiêu Ninh khẽ nhếch. Tạ Uyển Ninh và Tạ Chỉ Ninh vốn toan tính để nàng hại Bạch Lộ trọng thương, đúng là kế sách chu toàn, thế nhưng do nàng bất ngờ tỉnh táo, tìm ra sơ hở trong lời của Tạ Minh San nên mọi việc không thành. Hai người kia đành bày thêm kế khác, lợi dụng mâu thuẫn giữa nàng với Tạ Minh San, muốn một lần nữa ép nàng làm điều ác. Thế nhưng thuốc đến tay nàng, lại chính là sơ suất của bọn họ, đã là gian kế của hai người ấy thì tất nhiên nàng đành phải bỏ vào khối bánh phục linh lát mây dành cho Tạ Uyển Ninh, còn những phần khác đều không động đến.