Dẫu trong lòng cũng lấy làm hiếu kỳ, nàng vẫn không lên tiếng hỏi.
Tạ Huyên nghe xong cũng có phần ngạc nhiên, khẽ gật đầu đáp: “Nếu con có thể luôn biết điều như vậy thì còn gì bằng.”
Tạ Chiêu Ninh chỉ mỉm cười, rồi cúi người cáo lui.
Trong đầu nàng thoáng hiện cảnh tượng lần cuối thấy phụ thân. Khi ấy là ở cấm đình, một tòa lâu gác hai tầng, từ trên lầu nàng thường có thể trông thấy bóng dáng người ra kẻ vào nơi hoàng cung.
Nhiều nhất vẫn là nhìn thấy Triệu Cẩn, hắn mặc triều phục huyền tử thêu chim trĩ, đầu đội mũ lục lương quan, thị vệ vây quanh, sau lưng là vô số cung nhân bưng lư hương, ghế ngồi và đủ loại đồ vật hầu hạ, bách quan phía sau đều nín thở không dám thở mạnh. Cảnh tượng ấy còn vô cùng tráng lệ hơn so với uy thế của Hoàng đế.
Nàng cũng từng thấy mấy lần phụ thân, giữa chân mày dường như vướng nỗi u sầu như khói sương, trên gương mặt hằn sâu những nếp nhăn còn nặng hơn chập chùng núi non. Khi ông đi ra khỏi cung môn, bên người chẳng có lấy một ai, nàng chỉ lặng lẽ dõi theo, chẳng nói một lời.
Sau khi Tạ Chiêu Ninh rời đi, Tạ Huyên và Khương thị nhắc đến việc Tạ Thừa Nghĩa lập chiến công và được phong Tuần kiểm.
Khương thị vui mừng khôn xiết, lại thêm vừa mới hoà giải với con gái, lòng bà ấy tràn đầy hoan hỉ, còn muốn gọi đám phu nhân bên ngoài vào, bưng đồng tiền đi rải khắp nơi.
Tạ Huyên ngăn lại, nói: “Thánh chỉ trên triều còn chưa hạ xuống, không được khoa trương như vậy.”
Khương thị vốn vui đến hồ đồ, giờ nghe xong mới tỉnh táo lại, đáp: “Chàng nói phải, đợi con nó trở về rồi hãy nói cũng chưa muộn.”
Bà ấy bèn bước đến bên bàn vuông, rót một chén trà, mỉm cười dâng cho ông: “Hài tử có ngày hôm nay đều nhờ lang quân nâng đỡ, chỉ mong lang quân đừng chê bát trà nhạt này.”
Tạ Thừa Nghĩa tuy dựa vào chính mình lập công, nhưng thuở ban đầu lại là nhờ Tạ Huyên bỏ công sức, đưa hắn vào dưới trướng đồng môn cũ của mình.
Dù huynh trưởng của Khương thị cũng theo quân, thế nhưng năm ấy, phần lớn vùng Tây Bình Phủ vẫn chưa thông tin được với Biện Kinh, nên không thể gửi con đến dưới trướng huynh trưởng.
Tạ Huyên và Khương thị tuy đã là vợ chồng lâu năm, nhưng giữa họ vẫn còn tình nghĩa bao năm nương tựa, thấy dưới ánh đèn lay động, dung mạo của Khương thị vẫn rạng rỡ, trong lòng ông cũng thoải mái, bật cười nói: “Đã phải dâng trà cho ta rồi sao?”
Ông lại tự tay rót một bát trà, cũng đưa cho bà ấy: “Gần đây phu nhân vừa phải bận việc hiệu thuốc, vừa lo việc trong nhà, thật sự vất vả, càng nên uống thêm trà.”
Khương thị cũng đón lấy, trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Tạ Huyên trước mặt con cái vốn nghiêm khắc, nhưng thực ra thường ngày chẳng phải không thương bà ấy, chỉ là mấy hôm trước vì chuyện con gái, hai người mới có chút bất hòa, một bát trà này cũng xem như đã hòa thuận trở lại.
Bà ấy nghiêm túc nói: “Ta thấy Chiêu Ninh đã đổi thay từ lâu, mấy hôm nay càng thêm hiểu chuyện, chuyện của Bạch Lộ, ta tin chắc chắn không phải do con bé làm...”
Nghe Khương thị nhắc đến Tạ Chiêu Ninh, lại còn đánh giá cao về nàng, Tạ Huyên khẽ nhíu mày. Mấy ngày nay ông bận rộn công vụ, ngoài Tạ Uyển Ninh có đến thư phòng thỉnh an, ông thậm chí chưa gặp mặt những đứa con gái khác, dẫu ông vẫn chưa tin nàng có thể thay đổi, nhưng cũng gật đầu: “Nếu nó thật sự có thể sửa đổi, tất nhiên là chuyện tốt, việc mừng thọ ở nhà bá mẫu, nàng có nhắc với nó chưa?”
Khương thị nói: “Đó là tất nhiên! Ta còn muốn đích thân đưa nó đi. Vài hôm trước, trong buổi hội họp, ta bận việc không rảnh, đều là mấy tỷ muội nó cùng bọn tỳ nữ đi, mới gây ra chuyện thị phi, lần này ta sẽ đích thân đưa các con đi.”
Tạ Huyên bèn nói: “Chuyện trước kia tạm thời không nhắc đến nữa. Lần này thọ yến của bá mẫu là đại thọ, vương công quý tộc tới lui cũng không ít. Chiêu Ninh và Uyển Ninh đều đã đến tuổi cập kê, nên sớm để tâm đến chuyện hôn phối, nàng phải lưu ý cho thật chu đáo. Còn việc cấm túc của Chỉ Ninh, ta cũng giải trừ trước đi, gọi nó theo cùng, nó cũng đã sắp đến tuổi cập kê, cần phải nghĩ đến chuyện hôn phối. Tưởng di nương hiện không có trong phủ, chỉ có thể phiền nàng để tâm lo liệu thay.”
Khương thị tất nhiên gật đầu, thế nhưng trong lòng chỉ nhớ đến Chiêu Ninh và Uyển Ninh chứ không mấy bận tâm đến Tạ Chỉ Ninh, chỉ định sai một bà cô đi theo trông chừng là được.
Tạ Huyên muốn đi tắm gội thay y phục, đêm nay ông cũng nghỉ lại chỗ Khương thị.
Khương thị bấy giờ lại nhớ Chiêu Ninh khi nãy vẫn chưa chọn bộ trâm cài, bèn bảo Hàm Sương đem hộp trâm cài ra, định chọn vài món tốt để tặng cho Chiêu Ninh, Chiêu Ninh đã hỏi đến chuyện trâm cài, hẳn là trong lòng con bé vẫn muốn có nó, nếu bà ấy chọn được món tốt đưa qua thì Chiêu Ninh ắt sẽ không còn để tâm đến chuyện này nữa.