Nhìn Tạ Chiêu Ninh khóc lóc thảm thiết như thể đang chịu đựng nỗi oan ức lớn lao, móng tay của Tạ Uyển Ninh giấu trong tay áo cắm sâu vào lòng bàn tay, nàng ta đương nhiên muốn bảo vệ Tạ Chỉ Ninh! Tạ Chỉ Ninh đã giúp nàng ta rất nhiều, hai người cũng có tình tỷ muội nhiều năm, nhưng trong tình cảnh như vậy, làm sao nàng ta có thể nói giúp Tạ Chỉ Ninh!
Tạ Chiêu Ninh kể từng chuyện một, mỗi chuyện đều có bằng chứng xác thực, huống hồ Tạ Chỉ Ninh vốn dĩ đã ở bên Tạ Chiêu Ninh lâu dài, càng khiến lời Tạ Chiêu Ninh nói có lý. Bình thường nàng ta ít qua lại với Tạ Chỉ Ninh, nếu đột ngột lên tiếng thì chỉ càng khiến nghi ngờ đổ dồn vào mình.
Nhưng nàng ta như chợt nghĩ ra điều gì, sau đó vẫn quỳ xuống nói: "Phụ thân, nghĩ lại… nghĩ lại thì Chỉ Ninh muội muội chỉ là nhất thời hồ đồ, nữ nhi tuy bởi vì chuyện này mà chịu tổn hại nhưng không trách muội muội, xin phụ mẫu hãy khoan dung cho muội muội!"
Tạ Chiêu Ninh nghe đến đây, khóe môi khẽ nhếch, nàng cũng vừa hay muốn kéo đến đây!
Mọi chuyện đã đến bước này, nàng muốn vạch trần tất cả. Cục diện hôm nay không phải chỉ đơn giản là để vạch trần Tạ Chỉ Ninh!
Nàng cũng lau nước mắt nói: "Uyển Ninh muội muội nói rất đúng, trước đây Chỉ Ninh muội muội cũng đối xử với con rất tốt, con rất không thích một nữ tỳ, cũng là Chỉ Ninh muội muội giúp con đưa ra khỏi phủ... Nói như vậy, Chỉ Ninh muội muội tuy có lỗi, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể tha thứ." Nàng nhìn Lý Tứ nói: "Nhưng không biết, Chỉ Ninh muội muội có còn để ngươi làm chuyện khác cho nàng không?"
Tạ Chiêu Ninh vừa hỏi câu này, sắc mặt Tạ Chỉ Ninh lại càng tái nhợt mấy phần, Tạ Uyển Ninh cũng siết chặt bàn tay giấu trong tay áo.
Lý Tứ sợ đến mức toàn thân run rẩy, trong mắt lóe lên vẻ hoảng loạn, vội vàng nói: "Không còn nữa! Lang quân, thật sự không còn nữa!"
Gã vừa nói xong liền cảm thấy hai tiểu tư đè cổ gã mạnh hơn một chút, sau đó là Hồng Loa bên cạnh Tạ Chiêu Ninh đi đến trước mặt gã, nửa quỳ xuống, rút cây trâm trên đầu mình ra dí vào cổ họng gã, cười nói: "Lý Tứ, chúng ta thấy ngươi không đơn giản như vậy. Có một số chuyện, ngươi nói ra chưa chắc sẽ có chuyện, nhưng bây giờ không nói, nhất định chính là chết! Ngươi nói hay không nói?" Nói rồi nàng ta cúi người xuống, nói nhanh mấy chữ vào tai gã.
Sắc mặt Lý Tứ đột nhiên khó coi, sau đó mới nói: "Còn một chuyện, tiểu nhân... tiểu nhân đã xử lý, xử lý một nữ tỳ cho tam nương tử! Nữ tỳ này... nữ tỳ này ở trong phòng nhị nương tử. Tam nương tử bảo tiểu nhân thay quần áo của bà lão thô sử, lén lút trốn dưới gốc chuối sau sân tam nương tử, nhân lúc nữ tỳ đó đi qua không đề phòng mà đánh nàng ta bị thương... Hai ngày trước, tiểu nhân còn nhận được thư của tam nương tử, bảo tiểu nhân trốn đi xa. Nhưng không biết vì sao, lại có một tờ giấy trong hộp ngọc truyền lời cho tiểu nhân bảo tiểu nhân đến! Lang quân thứ lỗi, cả nhà tiểu nhân đều là nô bộc bán thân cho tam nương tử, lời của tam nương tử, tiểu nhân không dám không tuân theo!"
Lời Lý Tứ vừa thốt ra liền như một tiếng sét đánh làm nổ tung tất cả!
Tạ Uyển Ninh cuối cùng cũng hiểu được mục đích thực sự cho lần hành động này của Tạ Chiêu Ninh!
Trong đầu nàng ta chợt lóe lên một tia sáng, xâu chuỗi trước sau, nàng ta cuối cùng cũng hiểu ra!
Hóa ra chuyện Bạch Lộ bị tìm thấy là do Tạ Chiêu Ninh cố ý tung tin!
Mục đích thực sự của nàng chính là ép các nàng ra tay một cách liều lĩnh, một là ra tay với nàng, hai là vì hoảng loạn mà phải nhanh chóng xử lý kẻ đã đánh người trước đó. Như vậy, Tạ Chiêu Ninh mới có thể tìm ra các nàng đã thông qua ai để ra tay! Nàng mới có thể vạch trần tất cả, bao gồm cả chuyện của Bạch Lộ!
Tạ Chiêu Ninh lại có tâm cơ như vậy! Tạ Uyển Ninh nhìn Tạ Chiêu Ninh, chỉ thấy khóe môi nàng khẽ nhếch, như thể đang mỉm cười. Tạ Uyển Ninh không khỏi nhớ lại, ngày đó nàng ta bị bỏ thuốc, Tạ Chiêu Ninh cũng nhìn nàng ta mỉm cười như vậy, lúc đó nàng ta còn tưởng mình nhìn nhầm!
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, Tạ Chiêu Ninh vẫn đang khóc, môi nàng run rẩy, khẽ hỏi: "Dưới gốc chuối, tên của nữ tỳ mà ngươi đã đánh bị thương... có phải là Bạch Lộ không?"
Lý Tứ mới từ từ gật đầu.
Tạ Huyên và Khương thị đã kinh ngạc đến không nói nên lời, hóa ra chuyện của Bạch Lộ... thật sự không phải do Tạ Chiêu Ninh làm! Khoảng thời gian này, thật sự là họ đã oan uổng cho Chiêu Ninh!
Tạ Chiêu Ninh cuối cùng cũng nghe được câu này, nàng lập tức nước mắt như mưa, nói: "Phụ thân, mẫu thân, con đã nói ngay từ đầu rồi, chuyện Bạch Lộ không phải do con làm. Hai người không tin con, bây giờ, hung thủ thật sự đã tìm thấy, nữ nhi, nữ nhi chưa từng hại người, thật sự là vô tội!"