Nói xong, nàng xoay người định bước đi, thì phía sau vang lên hai tiếng ngắn gọn: “Đứng lại.”
Vì sao hắn cứ luôn nói với nàng hai chữ ấy!
Tạ Chiêu Ninh khẽ cắn môi, đành quay người lại.
Chỉ thấy Cố Tư Hạc chìa tay ra, lòng bàn tay mở rộng, trên đó đặt một chiếc trâm ngọc, dĩ nhiên không phải chiếc trâm Phật thủ trước kia của nàng, mà là chiếc trâm được tạc từ khối ngọc dương chi không tỳ vết, sắc ngọc trắng trong, dưới ánh dương càng thêm sáng bóng, trong suốt tựa sương mai, loại ngọc ấy là cực phẩm, giá trị e rằng nghìn quan, ngang bằng với miếng ngọc đeo bên hông hắn.
Cố Tư Hạc đưa chiếc trâm ngọc về phía nàng, giọng trầm tĩnh: “Tặng ngươi, xem như là lời xin lỗi.”
Tạ Chiêu Ninh hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, con người này quả thực không hiểu thế sự. Trước đây hắn từng lấy trâm của nàng để uy hiếp, bắt nàng giữ kín chuyện. Khi ấy không ai thấy thì thôi, nhưng giờ chỉ có hai người ở cùng một chỗ, hắn lại đưa nàng trâm ngọc quý giá thế này. Nếu nàng nhận, người ngoài nhìn thấy chẳng phải sẽ sinh điều dị nghị, cho rằng giữa họ có tư tình hay sao!
Giọng nàng dần trở nên lạnh lẽo: “Ý tốt của thế tử gia, ta xin ghi nhận. Nhưng vật quý như vậy, thật sự không cần.”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại.
Cố Tư Hạc đứng lặng trong hành lang, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng dần khuất, trong mắt thoáng ánh lên một tia sáng lạ rồi chậm rãi cất chiếc trâm vào áo.
Tạ Chiêu Ninh vừa bước ra khỏi hành lang, khẽ thở phào một hơi, nàng thật lòng không muốn dây dưa thêm với người như Cố Tư Hạc.
Lúc này, nàng ngẩng đầu thấy Hồng Loa đang vội vã đi tới. Nhìn sắc mặt Hồng Loa, nàng lập tức hiểu điều mình đoán e là đã ứng nghiệm.
Nàng dừng bước, đợi Hồng Loa đến gần. Quả nhiên Hồng Loa cúi giọng nói: “Nương tử, ngài đoán không sai, mọi chuyện quả đúng như ngài dự tính!”
Tạ Chiêu Ninh nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười lạnh.
“Tưởng di nương quả nhiên không hề đơn giản. Đi thôi, bảo người chuẩn bị mọi thứ, cũng đến lúc bắt đầu rồi.”
Hồng Loa lập tức cúi đầu vâng mệnh.
Kho hàng của hiệu thuốc Tạ thị đặt ở ngõ Lục Sự. Hai lô thuốc lần này đi theo hai con đường khác nhau: một lô theo hướng Bảo Khang Môn để xuất thành, còn một lô theo hướng Lệ Cảnh Môn.
Từ ngõ Đông Tù đến ngõ Lục Sự chỉ cách nhau một đoạn ngắn. Lúc này, Tạ Chiêu Ninh mượn ngựa tại chuồng ngựa của Tạ gia Đông Tú, dẫn theo hai võ tỳ Phàn Tinh và Phàn Nguyệt, khẽ lật người lên yên, thúc ngựa phi thẳng về phía Bảo Khang Môn.
Tin Tạ Chiêu Ninh đột ngột rời lễ cập kê để đến Bảo Khang Môn chặn thuốc, nhanh chóng truyền đến tai Tưởng di nương.
Bấy giờ, bà ta đang cùng Tạ Uyển Ninh ở hoa sảnh dùng trà, tiếp đãi Cao đại phu nhân và Bình Dương quận chúa, khi nghe tin Tạ Chiêu Ninh quả nhiên đã mắc bẫy, khóe môi Tưởng di nương khẽ cong, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý rồi lập tức âm thầm ra hiệu cho Tạ Uyển Ninh.
Tạ Uyển Ninh hiểu ý, liếc nhìn phía không xa, thấy ca ca Tạ Thừa Nghĩa đang cùng đường huynh Tạ Thừa Sơn nói chuyện, nàng ta bèn khom người cáo lui Bình Dương quận chúa, rồi bước đến bên cạnh hai người, nhẹ giọng gọi: “Ca ca, đường huynh.”
Tạ Thừa Nghĩa quay đầu lại, vừa thấy là Tạ Uyển Ninh thì cười nói: “Nhị muội, có chuyện gì sao? Ca ca và đường huynh đang bàn chuyện chiều nay đi Phồn Đài Tự ngoài thành du xuân, muội có muốn đi cùng không?”
Tạ Uyển Ninh khẽ chau mày, giọng mang vẻ lo lắng: “Ca ca, muội có việc muốn thưa riêng, có thể đi sang bên cạnh nói một lát được không?”
Thấy nàng ta có vẻ gấp gáp, Tạ Thừa Nghĩa gật đầu, đi sang một bên với nàng ta và hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tạ Uyển Ninh hạ giọng nói: “Ca ca, muội vừa nghe nói trưởng tỷ đã lén mượn ngựa trong nhà, đi chặn lô thuốc mà di nương đã chuẩn bị rồi! Có lẽ trong lòng trưởng tỷ vẫn ghi hận Chỉ Ninh muội muội nên mới muốn ngăn trở di nương. Nhưng việc chuẩn bị thuốc men cho chiến sự biên cương vốn là bổn phận của Tạ gia ta... Dù trưởng tỷ không thích di nương, cũng không nên vì tư tình riêng mà làm hỏng đại cục chứ!”
Tạ Thừa Nghĩa nghe vậy, sắc mặt thoáng biến, cau mày thật sâu: “Muội ấy thật sự đi rồi ư?”
Tạ Uyển Ninh đáp khẽ: “Muội đến báo với ca ca, đương nhiên là việc thật. Vừa rồi trưởng tỷ đã dẫn hai võ tỳ theo mình cưỡi ngựa rời cổng, giờ e đã tới gần Bảo Khang Môn rồi. Ca ca, ca ca mau đi ngăn tỷ ấy lại, chậm trễ sợ lỡ giờ thuốc lên thuyền, đến khi ấy hối cũng không kịp!”
Tạ Thừa Nghĩa trầm mặc giây lát, rồi hít sâu một hơi. Phụ thân giao việc hàng thuốc cho Tạ Chiêu Ninh tạm quản, vốn là kỳ vọng nàng có thể trông coi chu toàn, chẳng lẽ nàng thật sự dám coi thường sự an nguy của tướng sĩ nơi biên ải, chỉ vì tư oán mà làm hỏng việc lớn sao?