Ngay cả nhà ngoại tổ phụ cũng vậy, kể từ khi Tạ Chiêu Ninh cứu được mấy vị biểu ca biểu tỷ, ngoại tổ phụ lại trở nên thân thiết với Tạ Chiêu Ninh chẳng khác gì với nàng ta, thậm chí còn có thêm vài phần tán thưởng. Trong lòng Uyển Ninh không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ai nấy đều dần dần thân cận với Tạ Chiêu Ninh, dựa vào đâu mà nàng có thể khiến người khác yêu thích. Nàng ta đã làm đích trưởng nữ bấy nhiêu năm, đã ở bên Khương thị, bên Khương Thanh Sơn lâu như vậy, dựa vào đâu mà giờ đây tất cả bọn họ lại hướng về Tạ Chiêu Ninh.
Tạ Uyển Ninh siết chặt thân bút, dùng lực đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. May thay, trong nhà vẫn còn phụ thân và ca ca đối đãi với nàng ta như xưa.
Bởi phụ thân đã nói, nàng ta vẫn sẽ chép. Dưới ánh đèn u tĩnh, nàng ta chép từng nét từng nét kinh Phật, trong đáy mắt là một màu lạnh nhạt không sao tan được.
Giữa lúc ấy, bỗng truyền đến tiếng màn trướng bị vén lên, ngay sau đó ánh sáng từ chân nến hắt vào, ngọn lửa lay động soi rõ trang giấy, tuy không hề có người thông truyền, song Tạ Uyển Ninh lập tức biết người đến là ai. Nàng ta vội buông bút, lao đến nhào vào lòng người vừa bước vào, òa khóc nức nở, giọng nghẹn ngào nói: “Di nương, cuối cùng người cũng đã về.”
Một bàn tay trắng nõn khẽ nâng mặt nàng ta lên. Khi Uyển Ninh ngẩng đầu thì thấy gương mặt dịu dàng thanh nhã của Tưởng di nương, khóe mắt bà ta hơi đỏ, ôm chặt nàng ta vào lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nói: “Hài tử ngoan, những ngày này con đã kinh sợ rồi, di nương đã trở về, đừng sợ nữa.”
Khi Tạ Uyển Ninh còn nhỏ, bởi Khương thị bận rộn việc hiệu thuốc, chính Tưởng di nương là người nuôi nàng ta khôn lớn, tình cảm vô cùng sâu đậm, Uyển Ninh thậm chí từng cảm thấy, Tưởng di nương đối đãi với nàng ta chẳng khác gì với Tạ Chỉ Ninh. Khi Tạ Chiêu Ninh đột nhiên trở về, Khương thị bắt đầu mong ngóng nữ nhi ruột của mình, lúc ấy nàng ta đã vô cùng hoảng sợ, cũng chính Tưởng di nương nắm tay nàng ta, từng chữ từng lời hứa rằng bà ta sẽ giúp nàng ta giành lại vị trí đích trưởng nữ, còn có thể giúp nàng ta nắm giữ hiệu thuốc Tạ thị. Bà ta và nàng ta tình như gắn kết bằng dây tơ bền chặt, dẫu Khương thị có đổi thay thế nào, bà ta vẫn sẽ luôn đứng về phía nàng ta. Chỉ Ninh cũng vậy, vĩnh viễn sẽ là đồng minh của nàng ta.
Thế nhưng sau này, tính tình Tạ Chiêu Ninh thay đổi hẳn, vài ba chiêu đã khiến Tạ Chỉ Ninh thất bại thảm hại, thậm chí khiến Khương thị bắt đầu tin tưởng nàng. Uyển Ninh tuy ngoài mặt vẫn giữ bình thản, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi bất an. Giờ phút này khi thấy lại gương mặt dịu dàng điềm tĩnh của Tưởng di nương, nàng ta mới cảm thấy như uống được viên định tâm hoàn, mọi nỗi lo lắng dần lắng xuống.
Nàng ta vẫn còn nức nở nói: “Di nương, Chỉ Ninh... Chỉ Ninh bị Tạ Chiêu Ninh tính kế, bị phụ thân cấm túc, e rằng vĩnh viễn không thể ra ngoài được. Dù có gả đi chăng nữa, cũng chỉ là chọn một nhà lão thực ở nơi xa, từ đầu này nâng kiệu hoa đến đầu kia, kiệu hoa cũng chẳng được hạ xuống.”
Tưởng di nương khẽ vuốt tóc nàng ta, trong đầu chợt hiện lại cảnh vừa đi gặp Tạ Chỉ Ninh. Khi ấy nàng ta khóc còn dữ dội hơn Uyển Ninh, nắm chặt tay bà ta van nài không ngừng cầu cứu, bà ta tận mắt chứng kiến nơi ở của Tạ Chỉ Ninh chẳng khác gì chốn thô lậu, người thị hầu do Khương thị sắp xếp chỉ có hai nha hoàn mới vào, vừa lười biếng vừa lạnh nhạt. Bất luận Tạ Chỉ Ninh sai bảo điều gì, bọn họ đều chẳng chịu làm, ngược lại còn châm chọc giễu cợt. Đáng sợ hơn là tuy bề ngoài cơm áo chẳng thiếu, nhưng không biết Tạ Chiêu Ninh đã cho nàng ta ăn thứ gì mà ngày một béo lên, dẫu chẳng dùng độc dược. Cứ thế này, cả đời xem như bị hủy. Nghĩ đến đó, móng tay Tưởng di nương khẽ siết chặt hơn, lòng tràn đầy căm hận, Tạ Chiêu Ninh quả thật tàn độc.
Bà ta khẽ nói: “Uyển nhi, không cần quá lo. Hiện giờ sau lưng chúng ta còn có phụ thân con, lại thêm đệ đệ con, ta và bên phía Tạ gia Đông Tú cũng có giao tình. Hơn nữa...”
Tưởng di nương khẽ dừng lại, trong mắt ánh lên tia sáng khó che giấu. Bà ta nghĩ đến tin tức vừa nhận được, phụ thân sắp được khởi phục, đây mới là mấu chốt trọng yếu nhất, một khi phụ thân lập công được phục chức, quan vị tất sẽ cao hơn cả Khương gia. Đến khi ấy, há chẳng dễ dàng đối phó một Khương thị ngu muội, một Tạ Chiêu Ninh mạc danh kỳ diệu hay sao. Thế nhưng, chuyện này tạm thời bà ta vẫn chưa định nói ra.