Lúc này hắn còn thảm hơn lần trước, lần trước kiểu ăn mặc kia chỉ có thể nói là nghèo khó, còn hôm nay đã thực sự chẳng khác nào ăn mày.
Trong trí nhớ, Tạ Chiêu Ninh chợt nghĩ đến, lần trước ở bữa tiệc tại nhà, nàng từng nghe các phu nhân thế gia bàn tán: “... Hắn gây gổ với lão gia trong phủ, rồi bỏ nhà mà đi.” “... Các nàng dâu khắp Biện Kinh đều chờ nhặt hắn về trước cửa Định Quốc Công phủ...”
Thì ra các nàng dâu khắp Biện Kinh không nhặt được hắn, là bởi vì hắn lại lặn lội đến tận Thuận Xương Phủ này sao?
Hơn nữa, nàng đã đội mũ che mặt, vậy mà hắn còn có thể nhận ra nàng ư?
Tạ Chiêu Ninh chậm rãi bước đến, dừng lại trước quán hàng của hắn, quan sát một hồi.
Hai bên đều là những ni cô bận rộn bán bánh nướng, bán kẹo hồ lô, người mua chen chúc náo nhiệt, ồn ào rộn rã, chỉ riêng quán hàng của hắn thì vắng vẻ lạnh lẽo, gió thổi hiu hắt, ngay cả ánh mặt trời cũng như lạnh đi mấy phần.
Nàng đứng yên rồi cất giọng: “Chỉ một lần gặp gỡ, không ngờ Cố lang quân lại ở nơi này... Ngài gọi ta?”
Cố Tư Hạc gật đầu, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, hai ngón tay thong thả gõ nhịp trên bàn: “Ngươi quay đầu, đương nhiên là gọi ngươi. Nếu ngươi không quay đầu, thì đó là gọi người có duyên.”
Nghe hắn nói cao thâm như vậy, Tạ Chiêu Ninh lặng thinh chốc lát.
Nếu không phải cái lỗ rách trên ống tay áo hắn lộ ra thì lời lẽ này quả thực cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Tạ Chiêu Ninh khẽ mỉm cười, điềm nhiên nói: “Cố lang quân quả thật tao nhã, đến Thuận Xương Phủ bày quán xem tướng. Chỉ là nhìn…” Ánh mắt nàng đảo quanh, ngay đến một bóng người cũng không có, nàng lại nói: “Nhìn việc buôn bán có vẻ cực thịnh, nếu vậy ta không dám quấy rầy thêm, xin cáo từ trước.”
Cố Tư Hạc ở phía sau lại cất giọng: “Khoan đã.”
Nếu là người khác, mặc kệ hắn gọi khoan hay chậm, nàng tất nhiên cứ thế bỏ đi, nhưng người này lại là Cố Tư Hạc, hiện tại hắn có vẻ rách rưới, nhưng chẳng có nghĩa hắn thật sự là kẻ ăn mày, ạ Chiêu Ninh không muốn chọc đến kẻ mà về sau trở nên cực kỳ máu lạnh, tàn nhẫn. Chọc Khương Hoán Nhiên thì chẳng sao, hắn ta chỉ cười cợt trêu đùa, lười giết người. Nhưng Cố Tư Hạc thì khác, về sau tay hắn thực sự nhuốm đầy máu tươi, hắn thực sự giết người không gớm tay.
Tạ Chiêu Ninh bèn khẽ cười, quay đầu lại: “Cố lang quân còn điều chi muốn nói?”
Cố Tư Hạc ngừng một chút, thong thả đáp: “Ta nhớ lần trước từng tặng Tạ nương tử một lá bùa, có thể tránh được tai ương huyết quang. Vậy sau đó Tạ nương tử có gặp tai ương huyết quang nào chăng?”
Tạ Chiêu Ninh nói: “...Đương nhiên là không.”
Cố Tư Hạc liền bật cười: “Vậy thì tốt, lá bùa của ta quả nhiên linh nghiệm, Tạ nương tử hãy thanh toán phí tổn đi.”
Tạ Chiêu Ninh cạn lời cả một hồi, dựa vào đâu mà việc trên người nàng không xảy ra tai ương máu chảy lại có thể chứng minh bùa của hắn có tác dụng, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì? Nàng ngẩng mắt nhìn lá cờ giương cao đề bốn chữ “Cố thị xem tướng”, trong lòng bắt đầu hoài nghi vị quyền thần sau này tự tay giết người Tây Hạ kia, hiện giờ chẳng lẽ đầu óc có chút không bình thường.
Nàng im lặng rồi nói: “Khi ấy Cố lang quân chẳng phải nói lá bùa đó là tặng cho ta sao?”
Cố Tư Hạc khẽ chớp đôi mắt sáng, tò mò nhìn nàng: “Ta nói bao giờ bùa đó là tặng cho ngươi? Khi ấy ngươi đi vội quá, ta còn chưa kịp nói với ngươi, lá bùa đó vốn là tính phí.”
Tạ Chiêu Ninh bị hắn nói đến mức một ngụm máu nghẹn nơi lồng ngực, phải bình tâm một lúc lâu mới cắn răng gượng cười: “Nhưng hôm nay ta ra ngoài, trên người lại không mang theo tiền bạc.”
Cố Tư Hạc nghe xong thì từ tốn gật đầu: “À thì ra là thế, vậy ta cũng không thể làm khó ngươi.”
Tạ Chiêu Ninh lại cười: “Đúng vậy! Vậy Cố lang quân, ta đi được chưa? Còn số tiền, sau này ta sẽ sai người đưa đến phủ của ngài có được không?”
Nói rồi nàng lập tức muốn rời đi, nhưng vừa đi được hai bước đã cảm thấy ống tay áo bị người ta kéo lại.
Những khớp ngón tay thon dài có chút chai sần đang véo nhẹ vào lớp vải lụa mỏng manh mà nàng mặc hôm nay, hắn kéo chẳng nhiều, chỉ là một góc áo, đó chính là sắc xanh lục của đầu hè, lọt vào bàn tay trắng nõn của hắn, nhìn chẳng khác nào một vệt mây xanh.
Chỉ với chút vải ấy thôi, nhưng hắn lại kéo vững vàng, khiến nàng chẳng thể nhúc nhích.
Nàng chỉ biết cảm thán, tuy giờ đây hắn trông chẳng khác gì ăn mày, áo quần rách nát, thế nhưng vẫn giữ mình sạch sẽ, đôi bàn tay từ cổ tay đến tận ngón tay đều trắng trẻo, tinh tươm.