Tạ Chiêu Ninh khẽ đảo mắt nhìn quanh, chợt phát hiện trên ghế thượng khách vẫn còn một chỗ trống, lễ cập kê sắp bắt đầu rồi, vậy mà người ngồi vào chỗ ấy vẫn chưa xuất hiện.
Đúng lúc ấy, từ cửa hông, Tạ Minh San bước vào, gương mặt nàng ta hiện rõ vẻ ngượng ngùng và căng thẳng, thường ngày vốn quen khoác lên người y phục lộng lẫy, nay lại chỉ mặc áo vải, váy lụa giản dị, trên đầu không có lấy một món trang sức. Lễ cập kê vốn gồm ba phần, đến lần cuối cùng mới được khoác cẩm y hoa phục, có lẽ lúc này nàng ta vẫn đang ở giai đoạn đầu của nghi lễ.
Khi ấy, nhị bá mẫu Lâm thị đang nhỏ giọng quở trách một tiểu nha hoàn đứng bên, dường như vừa xảy ra chuyện gì đó. Tạ Minh San cũng nhận ra sự khác lạ, bèn bước nhanh đến thì thầm với mẫu thân, cả hai sau đó lại đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Tạ Chiêu Ninh.
Tạ Chiêu Ninh khẽ khựng lại, trong lòng dấy lên nghi hoặc, sao họ lại nhìn nàng như vậy?
Lâm thị bước đến gần, giọng hạ thấp mang chút lo lắng: “Chiêu Chiêu, con có thể thay Minh San làm tán giả được không?”
“Tán giả” là người giúp cô gái cập kê chỉnh trang y phục, vấn tóc, khoác áo trong phần cuối của nghi lễ.
Tạ Chiêu Ninh thoáng sững sờ, chuyện này đâu thể tùy tiện như vậy? Lại còn bảo nàng làm tán giả cho Tạ Minh San ư?
Lâm thị có phần lúng túng, vội giải thích: “Thực ra ta đã định mời con từ trước, chỉ là khi ấy con về nhà ngoại tổ phụ nên ta đành nhờ người khác, nào ngờ trước khi nàng ta ra lễ lại ăn quá nhiều tỳ bà, giờ thấy trong người khó chịu không thể ra được... Hơn nữa, tán giả của Minh San phải là người tuổi Mão, trong sảnh này chỉ có con hợp thôi.”
Khương thị khẽ cười, nhẹ đẩy vai con gái: “Đi theo nhị bá mẫu của con đi, không sao cả.”
Mẫu thân đã lên tiếng, Tạ Chiêu Ninh đành thuận theo, bước cùng Lâm thị đến giữa sảnh, đứng bên cạnh Tạ Minh San.
Đối diện nàng, Tạ Minh San thoáng cúi đầu, môi khẽ run, nhỏ giọng nói: “Chiêu Ninh đường tỷ... Lần này đa tạ tỷ.”
Tạ Chiêu Ninh khẽ nhướng mày, trong lòng thoáng ngạc nhiên, Tạ Minh San vậy mà cũng biết cảm tạ?
Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xôn xao, mọi người trong sảnh đều ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Tạ Chiêu Ninh cũng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt nàng là một thanh niên tuấn tú khác thường, khoác trên mình chiếc trường bào lụa ánh bạc, màu trắng ngà như ánh trăng, mái tóc đen được búi gọn bằng mão ngọc, bên hông thắt dải lụa Thục thêu hoa dây leo, còn điểm thêm vài túi thơm và ngọc bội tinh xảo.
Hắn chắp tay bước đến, dáng vẻ ung dung mà tao nhã, đôi mắt phượng trong sáng, nơi đuôi mắt còn có một nốt son đỏ rực, ánh nắng phía sau trải dài như gấm, vạt áo hắn khẽ lay trong gió khiến cả người như tỏa sáng, rực rỡ đến mức mọi người xung quanh đều trở nên lu mờ.
Ngay cả Tạ Chiêu Ninh cũng vô thức ngây người.
Người vừa đến không ai khác, chính là Cố Tư Hạc.
Nàng từng thấy hắn với dáng vẻ lôi thôi như một kẻ hành khất, nhưng chưa từng thấy hắn xuất hiện trong y phục thế tử đoan chính, phong thái tao nhã, quý khí hiển hiện đến thế.
Lúc này, Tạ Cảnh cùng những người ngồi ở thượng đường đều không còn chú tâm đến lễ cập kê nữa. Ông ấy lập tức bước xuống bậc thềm, tươi cười nghênh đón: “Cố thế tử gia đại giá quang lâm, thật thất lễ, chưa kịp ra đón từ xa!”
Cố Tư Hạc mỉm cười đáp lễ: “Tạ đại nhân khách khí rồi, ta chỉ tình cờ đến dự lễ, xin đừng bận tâm, mọi người cứ tự nhiên.”
Ngay sau đó, trong đám đông vang lên tiếng xì xào bàn tán: “Cố thế tử gia mà cũng đến lễ cập kê của tiểu nương tử Tạ gia sao? Nghe nói ngày thường hắn rất ít khi xuất hiện ở các yến tiệc thế gia… Quả là vinh dự cho Tạ gia rồi!”
Lại có người nhỏ giọng nói: “Nếu không phải vì Cao gia thì sao đến chứ, nghe đâu hôm nay Cao đại phu nhân cũng có mặt mà!”
Khóe môi Tạ Chiêu Ninh khẽ cong, trong mắt ánh lên nét cười khó đoán.
Cố Tư Hạc thong thả bước vào, ngồi xuống vị trí thượng khách đã để trống sẵn, bảy tám hộ vệ theo sau đứng ngay ngắn phía sau hắn, khí thế nghiêm trang. Lúc này, Tạ Cảnh mới tuyên bố lễ cập kê chính thức bắt đầu.
Chỉ là, lễ nghi dù vẫn diễn ra, nhưng chẳng mấy ai còn chú tâm, các phu nhân và nương tử đều dồn mắt về phía Cố Tư Hạc, hắn nghiêng người tựa nhẹ lên đệm gấm, cầm chén trà, dùng nắp khẽ gạt lớp bọt rồi nhấp một ngụm, ngón tay hắn thon dài, trắng như ngọc, động tác nhẹ nhàng mà tao nhã, đầu ngón khẽ gõ lên mặt bàn gỗ hoàng hoa lê, trông như đang gảy đàn.
Từng cử chỉ đều vừa mắt, toát lên vẻ ung dung khó tả.
Tạ Chiêu Ninh chỉ thấy cạn lời, lễ cập kê của người ta mà hắn lại ăn mặc lộng lẫy như thế, chẳng biết là muốn khoe khoang điều gì nữa.