Thực ra vừa rồi Tạ Chỉ Ninh chỉ vì hoảng hốt mà chẳng biết phải làm sao, bây giờ nghe lời Tạ Uyển Ninh nói, nàng ta lập tức phụ họa: “Phụ thân, đúng là như vậy! Vừa nãy lúc Minh San đường muội bưng trà có quệt qua tay áo con, con... khi ấy con cũng chẳng để ý!”
Khương thị lại nói: “Việc này không có chứng cứ, chúng ta làm sao biết con nói thật hay giả!”
Tạ Chỉ Ninh vội nhìn sang Tạ Huyên: “Phụ thân, con thực sự không làm. Huống chi khi nãy, con chưa từng lại gần người Uyển Ninh tỷ tỷ, vẫn luôn đứng cách xa, làm sao có thể là con được!”
Tạ Huyên ngẫm nghĩ, bèn gọi tỳ nữ hầu cận là Tử Quyên tới hỏi. Quả nhiên biết được lúc mọi người đều ở đó, Tạ Chỉ Ninh luôn đứng xa, lúc sau còn đi đến hoa phòng cùng mọi người, ông mới nghĩ chắc hẳn không phải nàng ta.
Thế nhưng suy tính một hồi, ông vẫn trầm giọng nói: “Nếu là vậy thì việc này chắc không phải do con, nhưng dù sao con cũng không thể nói tường tận. Ta vẫn phạt con đóng cửa ba ngày, con có chịu không?”
Tạ Chỉ Ninh vội quỳ xuống: “Nữ nhi xin nhận phạt!”
Khương thị lại nhìn nàng ta với ánh mắt khó chịu, trong lòng càng thêm nghi ngờ Tạ Chỉ Ninh có nhúng tay vào, thế nhưng quả thực nàng ta chưa từng tiếp xúc với Tạ Uyển Ninh nên không thể kết tội, từ nay về sau bà ấy đã hết sức chán ghét nàng ta.
Tạ Chỉ Ninh lập tức bị ni cô dẫn đi, trước khi ra khỏi cửa còn ngoái lại nhìn Tạ Chiêu Ninh.
Mà Tạ Chiêu Ninh vẫn giữ gương mặt ngây thơ vô tội.
Khi ấy Tạ Huyên mới bước đến bên nàng, lại đưa mắt nhìn bàn tay nàng, chỉ thấy tỳ nữ đã kịp quấn vải tạm thời, không thấy gì rõ rệt. Ông hỏi: “Vết thương có nặng lắm không?”
Tạ Chiêu Ninh cụp mắt đáp: “Phụ thân cứ yên tâm, vết thương cũng không nặng lắm.”
Tạ Huyên lại hỏi: “Hôm nay rốt cuộc là thế nào?”
“Phụ thân minh giám, nữ nhi thật sự bị người khác vu oan.” Tạ Chiêu Ninh vẫn chỉ nói một câu ấy, nàng tuyệt đối không muốn mang trên lưng danh tiếng hãm hại người khác: “Cũng chẳng biết vì sao Minh San muội muội lại nhằm vào con, nhưng con vẫn nhớ lời phụ thân dạy rằng tình nghĩa tỷ muội hòa thuận mới là quý trọng, bởi thế con chưa từng tính toán với Minh San, chỉ mong sau này vẫn còn giữ được tình tỷ muội thân thiết.”
Tạ Huyên lặng lẽ nhìn nàng thật lâu rồi mới thở ra một hơi: “Nếu vậy thì con cũng đã chịu nhiều oan ức. Lát nữa phụ thân sẽ sai người mang thứ cao trị phỏng thượng hạng đến cho con, hãy nhớ dùng cho tốt. Thế nhưng suy cho cùng thì Minh San cũng là đường muội của con, lại nhỏ hơn con một tuổi nên chưa hiểu chuyện, sau này gặp mặt cũng đừng so đo nữa. Còn việc chép Kim Cang Kinh thì thôi, không cần làm nữa, hôm nay con cũng đã bị thương, cứ về nghỉ ngơi đi.”
Khương thị mấp máy môi rồi cũng nói: “Nếu trước đó là trách lầm con thì cũng là lỗi của chúng ta. Một lát ta cũng sẽ sai người mang ít đồ sang cho con, con nhớ dùng cho cẩn thận.”
Lúc ấy, Tạ Chiêu Ninh mới mỉm cười, lại bày ra dáng vẻ cung kính: “Đa tạ phụ thân, đa tạ mẫu thân. Tay nữ nhi còn đau, không thể hầu phụ thân mẫu thân dùng bữa, xin được cáo lui trước.”
Nói đoạn, Tạ Chiêu Ninh dẫn Thanh Ổ rời khỏi cửa.
Thanh Ổ thấy nàng cuối cùng cũng ra ngoài, bèn nâng tay nàng lên, xót xa hỏi: “Nương tử, tay của ngài có đau lắm không?”
Tạ Chiêu Ninh khẽ lắc đầu, nước kia không phải nước sôi, nàng cũng chẳng thấy đau mấy.
Nàng nhớ đến việc vừa rồi mẫu thân nhắc tới chuyện điều tra cho rõ, nhưng phụ thân lại không đồng ý, sợ tổn thương hòa khí hai nhà, phụ thân đối với chuyện trong nhà vốn vẫn như vậy, luôn sợ mất mặt, sợ mất hòa khí, việc gì cũng che giấu không nói để rồi càng lúc càng lớn.
Có điều, e rằng cho dù điều tra thì cùng lắm cũng chỉ tìm ra manh mối của Tạ Chỉ Ninh, còn muốn tra đến Tạ Uyển Ninh lại rất khó, nàng ta xưa nay vẫn khéo giữ mình, sâu không dò thấy đáy. Có lúc Tạ Chiêu Ninh cũng nghĩ, rõ ràng nàng ta mới là đích nữ được muôn vàn cưng chiều nuôi lớn trong Tạ gia, cớ sao lại dưỡng ra một tính tình kín kẽ không sơ hở, giỏi đóng kịch đến thế.
Nhưng như vậy dù sao cũng đã trừng phạt được ba người ấy một trận cho sảng khoái, lại còn rửa sạch được chuyện mình làm Bạch Lộ trọng thương trước mặt mẫu thân. Kiếp trước, mở đầu muôn vàn khổ ải ấy vốn đã rơi xuống đầu mình, nay cuối cùng cũng tránh khỏi, trong lòng nàng cũng thoải mái lạ thường, như thể bao nỗi uất ức, bất bình kiếp trước cuối cùng cũng trút ra hết, nhưng cũng chỉ là một phần thôi, con đường phía trước còn dài lắm.