Nàng vẫn đứng yên nơi đó, dõi mắt nhìn bọn họ lần lượt bước khỏi Chính Đường. Khi Tạ Minh San đi ngang qua, nàng ta khẽ hừ lạnh, thấp giọng nói: “Lần này coi như ngươi chiếm được lợi rồi, lần sau sẽ không dễ dàng như thế nữa... đồ con hoang.”
Ánh mắt nàng ta chan chứa sự khinh bỉ và ác ý.
Tạ Chiêu Ninh không hề giận dữ, chỉ khẽ cười: “Vậy thì ta xin chờ.”
Nhìn bóng dáng mấy người kia theo Khương thị đi xa, nàng chợt nhớ đến một việc.
Năm xưa, khi còn bị giam trong ngục, Bạch cô cô – bà tử hầu cận bên người Khương thị – từng đến thăm nàng, ngoài chuyện kể về cái chết của Khương thị, bà ta còn nói thêm một điều:
“Phu nhân đã phát hiện một bí mật trong phủ.” Bạch cô cô bảo: “Bí mật ấy vô cùng quan trọng, nhưng phu nhân chưa hề nói cho ai biết. Lần này ta trở lại là muốn báo cho nương tử, tiếc rằng dọc đường đã gặp bọn sơn phỉ... Nô tỳ nghĩ chuyện này quá đỗi trùng hợp, sao đúng lúc phu nhân phát hiện bí mật thì gặp phải biến cố như thế?”
Khi ấy, Tạ Chiêu Ninh cũng hiểu ý của Bạch cô cô, bà ta cho rằng cái chết của Khương thị không phải ngẫu nhiên mà là do người cố ý sắp đặt.
Rốt cuộc bí mật đó là gì?
Tạ Chiêu Ninh cảm thấy sau vẻ yên ổn của Tạ gia dường như thực sự ẩn giấu điều gì khó lường.
Vô số nghi vấn dâng lên trong lòng, nàng ngẩng đầu nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa.
Lúc này, ánh dương đã dần tắt, ráng chiều cam rực nhuộm đầy sân viện, vừa dịu dàng vừa phảng phất nỗi bi ai.
Thế nhưng, với nàng, đó lại như khởi đầu của một sinh mệnh mới.
Khi ấy, Tạ Chiêu Ninh đưa Chu thị trở về Quân An Đường là nơi bà ở.
Quân An Đường cách Cẩm Tú Đường của Tạ Chiêu Ninh không xa, chỉ ngăn cách bởi một tòa thủy tạ, nàng dìu tay bà, mắt không rời khuôn mặt hiền từ của bà.
Đến cuối cùng Chu thị cũng bật cười: “Man Man sao thế, cứ nhìn tổ mẫu mãi thế.”
Bởi lẽ, nàng sợ đây chỉ là giấc mộng, tỉnh lại là cảnh cấm viện hoang tàn chờ chết, sợ mở mắt chẳng còn được thấy mặt tổ mẫu, sợ vẫn khiến tổ mẫu đau đớn mà lìa đời. Thế nhưng miệng nàng lại mỉm cười: “Viên ngọc lục tùng trên khăn buộc trán của tổ mẫu đẹp quá.”
Chu thị cười trong chốc lát rồi mày khẽ nhíu, tay đặt lên ngực, có vẻ khó chịu.
Lúc này Tạ Chiêu Ninh lập tức lo lắng, thân thể tổ mẫu vốn đã mang bệnh, từ khi cơn đau ngực tái phát cho đến lúc mất đi, cũng chỉ có nửa năm mà thôi!
Nàng vội hỏi: “Tổ mẫu có chỗ nào không khỏe?”
Mai cô cô hầu hạ Chu thị đáp: “Dạo này bệnh tim của lão phu nhân ngày một nặng, vừa rồi cũng nhờ uống một viên nhân sâm hoàn mới gắng gượng ra ngoài được, chúng ta vào trong rồi nói.”
Mai cô cô vốn là một phụ nhân dung mạo bình thường, chỉ mặc áo bối vải bông màu chàm, đầu cài chiếc trâm bạc, giản dị thanh đạm, bà ta vốn đã theo hầu từ khi Chu thị còn ở trong khuê phòng.
Quân An Đường bài trí thanh tĩnh, tuổi bà đã cao, tính lại ưa thanh nhã, trong phòng chỉ bày lọ sứ trắng và bình xanh.
Tạ Chiêu Ninh dìu tổ mẫu nằm xuống, thấy mặt bà trắng bệch, nét đau đớn hằn rõ, nàng siết chặt tay bà không rời một khắc.
Năm xưa chính tổ mẫu là người để lạc mất nàng, thế nhưng bao năm sau lại chính bà đưa nàng trở về, thương yêu hết mực. Trong lòng nàng, tổ mẫu chính là người quan trọng nhất đời, chỉ cần tổ mẫu còn sống, nàng biết mình vẫn được yêu thương, vẫn có một mái nhà, bởi vậy cái chết của tổ mẫu chính là biến cố nặng nề nhất đời nàng. Từ ấy, nàng chẳng những mất đi người thương mình nhất, mà còn rơi vào cảnh bị cả Tạ gia khinh rẻ, bất lực chống đỡ, về sau mẫu thân và đệ đệ cũng bị liên lụy diệt tận gốc...
Mai cô cô lập tức gọi người đi truyền y lang, sau đó lấy từ đầu giường một lọ sứ đen to bằng ngón cái, đổ ra một viên thuốc đỏ tươi, đặt vào miệng Chu thị.
Chu thị đã quen với việc uống loại dược này, không cần nước cũng nuốt xuống được, khi ấy cơn đau mới dần thuyên giảm, bà mở mắt nhìn đôi mắt ngấn lệ của Tạ Chiêu Ninh, mỉm cười nói: “Con sợ rồi sao... tổ mẫu không sao... tổ mẫu còn phải sống để thấy con xuất giá nữa.”
Nước mắt Tạ Chiêu Ninh trào ra, nàng đưa tay xoa nhẹ ngực bà.
Tâm bệnh của tổ mẫu vốn không nặng đến thế, thế nhưng từ khi quay về Tạ gia, thấy nàng và Tạ gia không hề hòa thuận, với phụ mẫu lại chẳng gần gũi, vì thế trong lòng bà luôn áy náy tự trách, bệnh tình càng ngày càng thêm nặng.
Mai cô cô đứng bên cạnh thấy Tạ Chiêu Ninh tận tâm, bèn mỉm cười nói: “Lão thái thái, ngài xem, từ khi trở về, đại nương tử của chúng ta quả nhiên hiểu chuyện hơn nhiều.”