Trong lòng Khương thị thoáng rung động, thì ra là Tạ Chiêu Ninh cùng nha hoàn Thanh Ổ theo hầu.
Các nàng chẳng trở về nghỉ ngơi mà lại đến Quy Phong Đường đọc sách, hơn nữa dường như Tạ Chiêu Ninh đã nhiễm phong hàn. Thế nhưng khi mới gặp, nàng hoàn toàn chẳng để lộ dấu hiệu gì. Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
Khương thị bất giác tiến lại gần hơn, lắng tai nghe rõ ràng.
Lại nghe giọng Hồng Loa vang lên: “Nương tử thật là, hôm qua còn bị bỏng tay ở chỗ phu nhân, nay lại thêm phong hàn, nếu chẳng phải vì muốn hầm canh gà đen đảng sâm cho phu nhân thì sao bệnh lại nặng hơn... nô tỳ vốn muốn nói với phu nhân, nhưng ngài lại ngăn không cho!”
“Không được để mẫu thân biết!” Tạ Chiêu Ninh cắt ngang, giọng nghẹn ngào: “Hồng Loa, ngươi lúc nào cũng hấp tấp, chẳng chịu nghe lời ta. Mẫu thân vốn đã vì bệnh tình của muội muội mà lo lắng, cả đêm chẳng chợp mắt, nay còn phải tự mình xử lý việc ở hiệu thuốc... nếu ta lại khiến mẫu thân thêm sầu não, chẳng phải càng mệt nhọc hơn sao. Dẫu ta có bệnh nặng đi nữa, ta chịu đựng cũng được, nói cho mẫu thân biết chẳng qua chỉ khiến bà ấy đau lòng thêm thôi...”
Nghe đến đây, trái tim Khương thị như bị ai bóp mạnh một cái.
Thì ra Chiêu Ninh hôm qua đã nhiễm phong hàn, vậy mà bà ấy chẳng hề hay biết, nàng cũng chẳng hề nói ra, hơn nữa vì muốn nấu canh gà đen đảng sâm cho mình, bệnh tình còn nặng hơn, lại còn dặn tỳ nữ không được hé răng!
Tạ Chiêu Ninh chưa từng than thở ở trước mặt bà ấy, bà ấy vẫn tưởng... vẫn tưởng là do Tạ Chiêu Ninh không muốn thân cận với mình. Nào ngờ trước kia nàng chỉ sợ mình lo lắng, nên không muốn nói ra mà thôi!
Khương thị bất giác bước gần thêm một bước, chỉ nghe bên trong Thanh Ổ khẽ thở dài: “Nương tử luôn như thế! Nếu ngài có thể giống nhị nương tử, biết khóc biết làm nũng, phu nhân và lang quân mới thương yêu ngài hơn!”
Chỉ nghe bên trong im lặng chốc lát, kế đó là giọng Tạ Chiêu Ninh vang lên: “Bệnh của nhị muội đã đủ để mẫu thân lo lắng, ta vốn là tỷ tỷ, tất nhiên phải hiểu chuyện hơn... Huống chi khi trước đều là ta không tốt, không hoà thuận với nhị muội và mẫu thân, thực ra ta chỉ vì thấy mẫu thân thương nhị muội nhiều hơn nên trong lòng mới khó chịu. Nay ngẫm lại, quả thật không nên như vậy.”
Tạ Chiêu Ninh vẫn dặn dò nha hoàn: “Trước kia ta sinh bệnh cũng chưa từng làm phiền mẫu thân, bởi lẽ thân thể nhị muội vốn yếu ớt, mẫu thân tất phải chăm sóc nàng ta nhiều hơn, ta cần hiểu chuyện một chút, sao có thể khiến mẫu thân thêm lo lắng. Cho nên bây giờ cũng không thể nói, các ngươi hứa với ta, nhất định không được tiết lộ!”
Khương thị nghe đến đây, trong lòng chấn động!
Thì ra con bé thật sự bị bệnh, nhưng lại sợ mình lo lắng, sợ mình vì bận chăm sóc Tạ Uyển Ninh mà không kham nổi, nên mới giấu đi! Vì nghĩ cho Tạ Uyển Ninh, nghĩ cho mình chẳng dễ dàng, nên mới nén đau mà không nói ra!
Hơn nữa, nàng còn tự tay chuẩn bị canh gà ác, vội vã mang đến, lại dặn Thanh Ổ không được hé nửa lời về bệnh tình của mình, hoàn toàn khác với Tạ Uyển Ninh, nàng ta chỉ cần hơi đau một chút cũng than vãn mấy ngày, nhất định phải bắt bà ấy ở bên cạnh dỗ dành, chăm nom từng chút.
Bà ấy thương Uyển Ninh không sai, cũng biết nàng ta yếu đuối, khó mà chịu được khổ. Thế nhưng Chiêu Ninh lại mạnh mẽ đến thế, thậm chí còn không muốn để bà ấy biết, khiến lòng người càng thêm xót xa... Rõ ràng nàng mới là con ruột của mình, bao năm sống bên ngoài không nhận được chút tình thương, nay trở về lại mang bệnh mà chẳng hé lời, ngược lại còn biết nghĩ cho người khác, biết nhường nhịn. Vậy mà chính bà ấy lại hết lòng chăm lo cho nghĩa nữ, chẳng hề để tâm đến bệnh tình của con ruột, trên đời này nào có người mẹ nào như vậy chứ!
Khương thị nghĩ đến đây, lại nghe tiếng ho của Tạ Chiêu Ninh càng lúc càng nặng, trong lòng dâng lên từng cơn xót xa. Bà ấy không còn đứng ngoài lén nghe nữa, hít sâu một hơi rồi bước thẳng vào trong.
Đám tỳ nữ không ngờ bà ấy lại đột ngột vào phòng, đành vội vàng theo sau. Trong phòng, ba người đều sững sờ, chẳng ai nghĩ bà ấy sẽ đến. Tạ Chiêu Ninh thoáng ngạc nhiên, vội đứng dậy nói: “Mẫu thân, chẳng phải người định đi thăm nhị muội sao? Sao lại sang Quy Phong Đường này…”
Khương thị vốn xuất thân từ Khương gia, tính tình thẳng thắn, dung mạo tươi sáng, lại là người giàu tình cảm. Lúc này, bà ấy đưa tay lau khóe mắt đã đỏ, bước đến ôm chặt Tạ Chiêu Ninh vào lòng rồi nói: “Thăm gì mà thăm nhị muội! Con bệnh sao lại không nói với ta? Vì sao phải giấu? Bệnh có nặng lắm không?”
Lúc ấy, trong lòng Tạ Chiêu Ninh chợt dâng lên một nỗi kinh ngạc, hình như đây là lần đầu tiên nàng được mẹ ôm vào lòng.