Ấy vậy mà trong truyền thuyết, dẫu sinh ra tại phủ Định Quốc Công, Cố Tư Hạc vẫn là một thư sinh tay không nhấc nổi, vai không gánh nổi, cả ngày chẳng lo việc chính. Thế nhưng chính con người như vậy, sau này lại giết thẳng vào phủ Định Quốc Công, chém đầu ruột thịt, đồ sát hàng trăm nhân mạng trong phủ. Đêm ấy mưa xối xả, nước máu chảy từ phủ Định Quốc Công ra ngoài, đỏ rực thành dòng suối...
Về sau hắn được phong làm Xu Mật Sứ, tru di mười tộc của đối thủ, ngay cả thầy bạn của họ cũng không buông tha, triều đình đầy dẫy lời mắng nhiếc, nói hắn là kẻ tàn nhẫn vô tình, là đao phủ máu lạnh, lại nhắc đi nhắc lại tội hắn chém giết tay chân cốt nhục, phụ nghĩa trái luân, tấu chương vạch tội dồn dập như tuyết rơi gửi đến Trung Thư Tỉnh, dâng lên tay tân hoàng. Thế nhưng chẳng lâu sau hắn lại suất mười vạn binh bình định Tây Hạ, tự tay chém đầu đại tướng đương thời của Tây Hạ treo ở cửa thành mười ngày, triều dã bấy giờ cuối cùng phải im lặng.
Hắn nhờ sức lực mà chống đỡ phòng tuyến biên quan, khiến Tây Hạ không còn dám xâm phạm. Cùng lúc đó Triệu Cẩn giữ quyền trong ngoài triều, nắm chặt cấm quân, hai người gần như gạt bỏ tân hoàng sang một bên, lại chẳng thể làm gì được đối phương. Nếu không có Cố Tư Hạc, e rằng Triệu Cẩn sớm đã bỏ tân hoàng để tự mình xưng đế, nếu không có Triệu Cẩn kìm giữ, chẳng biết Cố Tư Hạc điên cuồng đến mức nào, liệu có làm ra chuyện đổi ngôi soán vị, tàn sát thiên hạ hay không.
Tạ Chiêu Ninh nghĩ đến chàng thanh niên vừa rồi, hắn tuy có chút phóng túng, làm việc cũng khác người, nhưng trông vẫn là kẻ tính tình khoan hòa, nàng khó mà liên tưởng hắn với con người tàn độc đến mức bị người đời xưng là thập điện Diêm La kia.
Một người như vậy, cớ sao cuối cùng lại đi đến bước chém giết ruột thịt, tàn diệt cả họ tộc?
Chẳng lẽ hắn thật sự không biết võ công?
Nếu quả thật không biết võ công, hắn làm sao có thể giết huynh trưởng, diệt Tây Hạ?
Tạ Chiêu Ninh không sao nghĩ thấu, những việc trong vòng sĩ tộc, ở kiếp trước vốn sâu như vực thẳm, chẳng phải kẻ bên lề như nàng có thể dò xét.
Thế nhưng điều khắc sâu nhất trong trí nhớ nàng về hắn lại chẳng phải chuyện hắn chém huynh trưởng, tru di mười tộc, cũng chẳng phải chuyện hắn bình định Tây Hạ, treo thủ cấp thị chúng. Mà là năm ấy, khi nàng bị đưa xuống Tông Chính Tự, cả thiên hạ đều mắng nàng là kẻ xấu xa.
Chỉ có hắn thản nhiên buông một chữ: ngu.
Ấy chính là lời đánh giá thẳng thắn nhất mà nàng từng nghe về bản thân mình ở kiếp trước.
Nghĩ đến ngày sau ắt chẳng còn gặp lại hắn, nàng bèn thôi không nghĩ nữa.
Nàng xoay người đi về phía yến tiệc.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, Cố Tầm hết sức khó nhọc mới sai được Tạ Cảnh và người nhà rời đi, chuẩn bị đưa tứ thúc hồi phủ.
Chỉ thấy bên cạnh, Cố Tư Hạc ngắm bầu trời phủ lớp hoàng kim trải rộng khắp đất, than rằng: “Người khác đều bỏ vàng bạc xin ta ban chữ, chỉ riêng nàng ấy lại chẳng buồn muốn, thế đạo suy tàn rồi.” Giọng điệu rất đỗi cảm khái.
Cố Tầm nhìn theo hướng vị đại nương tử họ Tạ vừa rời, khóe miệng giật giật nói: “Tứ thúc, người thường mắng con không học vấn, chẳng hay câu ‘thế đạo suy tàn’ dùng ra sao mà lại đem gán bừa như thế!” Hắn ta nói tiếp: “Người còn nói với người ta là nàng ta có họa huyết quang, thử hỏi ai dám muốn? Con khuyên người chớ theo Trương Chân Nhân học cái gì tướng diện nữa thì hơn, lần trước người nói con trai quản gia gặp họa huyết quang, kết quả người ta lại trúng mối làm ăn to, người lại bảo bà Trương trong bếp có tài vận, hôm sau bà ta ngã gãy chân. Giờ đây người trong phủ nghe nói đến người đều tránh xa, người có biết không.”
Cố Tư Hạc nào chịu nghe, hắn không muốn nghe bất cứ lời phủ nhận nào về thuật xem tướng của mình, bởi lẽ đó là điều hắn mê mải nhất lúc này.
Hắn phất tay, trong lòng lại thấy đứa chất nhi kia rõ ràng là đồng niên cùng tuổi, trước mặt người ngoài phong lưu tiêu sái, sau lưng thì còn lắm lời hơn cô cô trong viện của hắn, thế nên hắn dứt khoát không đáp lại, một mình đi thẳng về phía xa.
Cố Tầm thấy hắn rời đi sao nỡ để mặc, bởi lẽ tứ thúc của hắn ta một chút võ nghệ cũng không có, thân phận lại đặc biệt, hắn ta thật sự sợ tứ thúc xảy ra chuyện chẳng lành, nếu thế hắn ta về nhà cũng chẳng còn mặt mũi mà sống.
Hắn ta vội đuổi theo, vừa hỏi: “Vừa rồi vì sao người lại nói là Tạ đại nương tử tặng người anh đào, làm con còn hiểu lầm nàng ta, thật sự thấy khó xử... Đúng rồi, vừa rồi người không tới sân kỵ trận, chưa thấy cảnh Tạ đại nương tử đánh cho Đổng Tiến bại trận, quả nhiên là khiến ta cười muốn chết, vị Tạ đại nương tử này thật đúng là thú vị!”