Gã thu lại vẻ khinh thường, bắt đầu nghiêm túc, gã ép ngựa cản Tạ Chiêu Ninh khiến Tạ Uyển Ninh cũng nhân cơ hội mà ghi được một bàn, chỉ là gương mặt đã chẳng còn dễ coi. Vốn ở Biện Kinh, gã là một trong những kẻ giỏi nhất về đánh cầu, nào ngờ lại bị mất thế thượng phong dưới tay một nữ tử, trước đó chỉ muốn lấy lòng mỹ nhân mà tùy tiện chơi, lúc này thì phải dốc toàn lực.
Cố tam lang quân dựa vào gia thế hơn người, dung mạo lại vượt trội, nay còn đứng ngoài cười nhạo, Đổng Tiến sao có thể chịu nổi cơn tức ấy!
Dẫu vậy, Đổng Tiến vẫn là nam nhân, kỹ nghệ đánh cầu lại xuất sắc, chẳng bao lâu gã cũng ghi được một bàn, như vậy tỷ số lại trở thành hòa.
Tạ Chiêu Ninh biết dường như có thêm người đến xem, thế nhưng nàng chẳng mấy bận tâm, mục đích duy nhất của nàng lúc này là phải thắng trận cầu này! Đám người Tạ Uyển Ninh vốn chẳng đáng ngại, chỉ có Đổng Tiến quả thật có vài phần lợi hại, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng thua cuộc, dẫu sức chân nàng không sánh được nam nhân, thúc ngựa có phần hụt hơi so với tốc độ, thế nhưng nàng vẫn có cách.
Thuở trước khi ở trong quân, lúc đánh cầu nàng thường dùng mánh khoé này, ngay cả các tướng sĩ cũng chẳng thể hơn được nàng.
Tạ Chiêu Ninh bất ngờ rút từ tay áo một cây trâm gỗ đầu tròn ra, chọc nhẹ vào mông ngựa.
Chiêu này không làm ngựa tổn thương, thế nhưng đủ để nó phi nhanh hơn, thân hình nàng lại linh hoạt, kỹ thuật điều ngựa thành thục, tất nhiên không sợ bị hất văng mà trực tiếp vượt lên trên Đổng Tiến, cướp lấy quả cầu dưới gậy y rồi ghi thêm một bàn!
Khán giả vốn đã bị nàng thu hút, nay đồng loạt bùng nổ tiếng reo hò, không ai ngờ trận cầu ngựa này lại đặc sắc đến thế, mà một Tạ Chiêu Ninh vốn được đồn là không biết chơi cầu lại có thể đánh bại Đổng Tiến – người nổi danh Biện Kinh về đánh cầu – hơn nữa còn biểu hiện rực rỡ như vậy! Hóa ra Tạ Chiêu Ninh cũng chẳng phải hạng vô tích sự như lời đồn, mà còn mang mấy phần phong thái khiến người ta chú ý.
Cố tam lang quân cũng bật cười nói: “Thủ pháp tinh diệu, vị nương tử này hẳn có nhiều năm kinh nghiệm đánh cầu.”
Cao Tuyết Diên vì gia đình có chút dây mơ rễ má với Cố gia nên mới cất lời: “Cố biểu ca sao không xuống sân đánh một trận, nếu huynnh ra tay, e rằng không ai trong số họ có thể thắng nổi.”
Nàng ta vốn đã đính hôn, lại cũng vừa ý với mối hôn sự ấy, chẳng phải có ý gì với Cố tam lang quân, nhưng có thể thừa cơ thắt chặt quan hệ, cũng là điều tốt đẹp.
Lời ấy quả không sai, bởi những công tử như Cố tam lang và Đổng Tiến vốn khác hẳn, Định Quốc Công phủ dựng nên cơ nghiệp từ chiến trường, con cháu trong nhà từ nhỏ đã tập võ, nếu thật sự ra sân, chẳng phải những nương tử lang quân thế gia tầm thường có thể so sánh.
Nghe nói Cố tam lang võ nghệ cao cường, nhìn ngoài phong thái tiêu sái, thực chất một chọi năm cũng chẳng hề sợ hãi.
Cố tam lang chỉ cười nhàn nhạt nói: “Thắng chẳng quang minh, ỷ mạnh hiếp yếu cũng không đáng gì.”
Trong lúc mấy người trò chuyện, trên sân cuộc tranh đấu đã vào hồi gay gắt, gần như chỉ còn Tạ Chiêu Ninh và Đổng Tiến so tài. Thế nhưng dần dần, Đổng Tiến lại rơi xuống thế hạ phong. Tạ Uyển Ninh hoàn toàn không chen vào được nữa, thấy tình thế nghiêng ngả, mắt thấy sắp mất ngọc hoàn, móng tay nàng ta găm chặt vào da thịt, cắn răng chịu đựng.
Lúc ấy, nơi góc sân không mấy ai chú ý, chàng thanh niên áo vải kia lại hiện thân, vẫn là dáng vẻ dựa lưng dưới gốc liễu mới đâm chồi, mặc nắng nhàn nhã, chỉ khác là bên cạnh hắn đã thêm một con la, hắn ung dung lấy từng quả anh đào trong khay, thong thả đút cho con la ăn.
Con la ăn thấy chua, phì phì thở ra, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ muốn đưa mõm tới gần.
Mà Đổng Tiến nghe được giọng chế giễu của Cố tam lang, thấy mình sắp thua trận, trong mắt thoáng qua một tia u ám. Trước mặt bao người, lại ngay trước mắt ý trung nhân, nếu thua vào tay một nha đầu hoang dại, chẳng những mất hết thể diện, mà từ nay trong hàng ngũ công tử thế gia, gã tất bị chê cười đến chết, cả đời chỉ cần nhắc đến đánh cầu, tất sẽ bị lôi ra làm trò hề!
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, tay gã đã ngầm vận chiêu, cây gậy trong tay như vô ý chọc thẳng về phía bụng ngựa Tạ Chiêu Ninh đang cưỡi.
Trên khán đài, người khác chưa nhìn rõ, song Cố tam lang đã thoáng nhận ra, ánh mắt lập tức nheo lại, Đổng Tiến quả nhiên tâm cơ độc ác, nếu nương tử kia ngã xuống, e rằng nhẹ thì tàn phế, nặng thì hủy dung!
Chỉ là trong khoảnh khắc, hắn ta cũng không thể ra tay cứu giúp.